Bão táp đi qua sẽ là trời quang mây tạnh.
Ánh nắng đầu tiên xuyên qua cửa sổ chiếu vào, cả phòng yên lặng, dưới sàn y phục hỗn độn, được ánh mặt trời chiếu rọi lại lộ ra hơi thở ấm áp khác thường.
Khi ta mở mắt, thứ nhìn thấy là hình ảnh như vậy.
Không khỏi hoảng hốt, cả người ta vẫn còn rất ấm, ấm đến thậm chí hơi nóng, sau đó nghe tiếng hít thở đều đều bên tai.
Ta lập tức tỉnh táo lại, trong đầu hiện lên từng màn đêm qua.
Đôi khi, thật sự hi vọng tất cả chỉ là một giấc mộng.
Nhưng đây không phải mộng, ta cứng đờ quay đầu, liền thấy gương mặt quen thuộc lạnh lùng kia, nhưng giờ phút này khác ngày thường, có lẽ dưới nắng sớm ấm áp, gương mặt kia thế mà cũng lộ ra cảm giác an tĩnh ấm áp, tay ôm ta, để ta rúc vào lòng mình.
Không biết vì sao, tim ta lại đập loạn nhịp.
Giống như cảm nhận được gì đó, vai hắn chuyển động một cái, lại ngủ.
Ta nằm im trong lòng hắn, thật lâu sau mới nhẹ nhàng dời cánh tay hắn đi, hắn thế mà không tỉnh lại, có lẽ vì thật sự mệt mỏi, nghĩ đến nguyên nhân hắn hao phí thể lực, đầu ta như muốn nổ tung, cắn răng, nơm nớp lo sợ nhặt y phục dưới đất mặc vào.
May mà đêm qua ta không chống cự, hắn cũng không tức giận xé rách xiêm y của ta, nhưng cả người vô cùng nhức mỏi, thời điểm gài nút thắt, ngón tay vẫn còn run rẩy, vừa ngẩng đầu mới phát hiện hắn không biết đã tỉnh từ khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-doi-khuynh-thanh-phi-tan-bi-vut-bo-o-lanh-cung/1132222/chuong-315.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.