Nghe câu này, trái tim như muốn nhảy khỏi lồng ngực, ta quay đầu nhìn nàng: "Ngươi có ý gì?"
Liễu Ngưng Yên cười lạnh: "Ngươi đang nghĩ gì, đó chính là ý của ta."
"..." Ta trầm mặc nhìn nàng, không nói gì thêm, trêи gương mặt không hề có nét kinh hoảng.
Liễu Ngưng Yên dương dương tự đắc chậm rãi tới trước mặt ta: "Nhạc Thanh Anh, ngươi cho rằng không có ai biết ngươi đã trải qua chuyện gì sao?"
"..."
"Nếu ta không nhớ lầm, năm năm trước, cùng tiến cung ngoại trừ hai chúng ta, kỳ thật còn có một người, chính là..."
Nàng còn chưa nói hết, sắc mặt ta đã trắng bệch.
Chuyện khi ấy đã bị phủ đầy bụi trong lòng ta năm năm, ta thậm chí cho rằng đó đã là chuyện của kiếp trước, có thể hoàn toàn quên đi, sẽ không nhắc lại, không ngờ Liễu Ngưng Yên thế mà nhớ rõ, thậm chí còn nhắc tới.
Giọng của Liễu Ngưng Yên như tiếng khóc của quỷ dưới địa ngục truyền vào tai ta: "Lúc trước ngươi khi quân, Hoàng Thượng liền đày ngươi vào lãnh cung nửa năm, nếu để ngài ấy biết ngươi từng giết..."
Không cho nàng nói hết, ta trừng mắt nhìn nàng.
Đối diện với ánh mắt của ta, Liễu Ngưng Yên dường như bị dọa sợ, theo bản năng lui về sau hai bước.
Nàng nhìn ta, ra vẻ trấn định: "Sao hả? Sự việc bại lộ, muốn giết người diệt khẩu à?"
"..."
"Ta nói cho ngươi biết, hiện tại không giống lúc trước, ta là nữ quan hầu hạ bên cạnh Hoàng Thượng, nếu ta xảy ra chuyện, người trong cung nhất định sẽ điều tra rõ ràng, đến lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-doi-khuynh-thanh-phi-tan-bi-vut-bo-o-lanh-cung/1132220/chuong-313.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.