Mùa xuân ở kinh thành rất đẹp, nhưng lại quá ngắn.
Ngẩng đầu nhìn lên, vẫn là trời xanh mây trắng, gió thổi qua còn mang theo hương hoa thoang thoảng, mà khi cúi đầu, mặt trời chói chang bỏng cháy sống lưng, giống như trái tim đến linh hồn con người cũng bị đốt cháy không còn gì.
Mới tới cửa, tay buông lỏng, thùng gỗ trong tay lập tức rơi xuống, nước đổ đầy đất.
Một mùi tanh tưởi đánh úp, ta dùng tay áo che mũi miệng, thiếu chút nôn ra, nhưng không còn cách nào khác là phải thu dọn, ta vội muốn trở về lấy chổi và nước tới tẩy sạch, miễn cho bị người khác nhìn thấy lại mắng.
Ngay thời điểm ta xoay người, một giọng cười lạnh truyền tới: "Đã lâu không gặp!"
Ngẩng đầu liền thấy một bóng hình lả lướt quen thuộc đi tới, làn váy trêи người bị gió thổi nhẹ nhàng bay lên, phá lệ thanh nhã, mà gương mặt mỹ lệ kia lại chứa đựng nụ cười lạnh mỉa mai chán ghét, thái độ vui sướиɠ khi người ta gặp họa: "Nhạc Thanh Anh, còn nhớ ta không?"
Ngưng Yên?
Ta ngây ra nhìn nàng, cả người cứng đờ, mà nàng đã chậm rãi đi tới, giơ chân đạp lên thùng gỗ dưới đất: "Tư vị chịu khổ ở lãnh cung thế nào?"
Ta cắn môi, cuối cùng cũng nhịn không được mà nôn ra, dường như muốn nôn hết những gì đã ăn hôm trước.
Từ ngày đó, sau khi Bùi Nguyên Hạo phát tiết tất cả ɖu͙ƈ vọng lên người ta, ta bị hắn tra tấn đến chết ngất, thời điểm tỉnh lại, bản thân đã tới nơi này - Lãnh cung.
Không phải chưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-doi-khuynh-thanh-phi-tan-bi-vut-bo-o-lanh-cung/1132208/chuong-301.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.