Ta nhìn hắn, giọng nói rất nhẹ, nhưng vô cùng trịnh trọng: "Nô tỳ quả thật có một câu muốn nói với điện hạ."
"Nói đi."
"Không biết điện hạ còn nhớ ước định với nô tỳ khi trước không?"
Nét mặt hắn chậm rãi lạnh xuống, giống như màn sương bao quanh mặt hồ, không thể nhìn ra bất cứ dao động bên dưới, thậm chí không có chút ấm áp nào.
Giờ khắc này, chính bản thân ta cũng không biết lòng ta đang đau nhói hay chờ mong, nhưng rốt cuộc ta đã đề ra yêu cầu với hắn, nếu đã hạ quyết tâm, ta không muốn bản thân thân thay đổi.
"Cho nên nô tỳ muốn nói, có phải điện hạ đã có thể đại xá cho nô tỳ xuất cung không."
Vừa dứt lời, cả Thừa Càn Điện lập tức rơi vào trầm mặc.
Bùi Nguyên Hạo vẫn nhìn ta, biểu cảm trêи gương mặt một chút cũng không có, hoặc là nói, mặt hắn căn bản không thể hiện biểu cảm, ta bị hắn nhìn tới rùng mình, nhẹ nhàng cúi đầu.
Hắn vẫn im lặng, nhưng ta có thể cảm nhận được ánh mắt đó vẫn nhìn ta chằm chằm, khiến ta bất an, mà Thừa Càn Điện lúc này một tiếng động cũng không có, thậm chí cũng không thể tiếng nghe nhịp tim mình đập, chỉ có hơi thở hắn vang lên trêи đỉnh đầu.
Một tiếng, lại một tiếng...
Hơi thở nóng bỏng quét qua mái tóc ta, thời gian dài, cả gương mặt giống như bị thiêu đốt mà ửng đỏ, nhưng ta không dám ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ cố chấp cúi đầu. Không biết qua bao lâu, ta nghe hắn lên tiếng, dường như còn mang theo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-doi-khuynh-thanh-phi-tan-bi-vut-bo-o-lanh-cung/1132205/chuong-298.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.