Sáng sớm hôm sau, Bùi Nguyên Sâm phái người đến Thượng Dương Cung đón Mộ Hoa, vì một lần đuổi độc, Bùi Nguyên Phong lúc này đã tỉnh táo hơn, nhưng đôi mắt kia vẫn ảm đạm như củ.
Chỉ có thời điểm ta nói với hắn bản thân phải về Thượng Dương Cung, hắn mới ngẩng đầu nhìn ta một cái, nhưng lại không nói gì, chỉ yên lặng rũ mi, ánh sáng chiếu tới càng khiến gương mặt hắn thêm gầy ốm, tiều tụy.
Rốt cuộc là thương tổn thế nào mới biến hắn thành như vậy?
Dọc đường đi, ta ngồi trong xe ngựa không nói một lời, về tới Thượng Dương Cung, vừa xuống xe ngựa, lập tức có người tới đón ta, trực tiếp đưa ta đi gặp Bùi Nguyên Hạo.
Ta đương nhiên hiểu đây là ý gì, lặng lẽ đi vào tẩm điện của hắn.
Lúc này, hắn đang ngồi trước gương đồng, một thị nữ giúp hắn vấn tóc, hắn xua tay, thị nữ kia liền lui xuống, sau đó hắn đứng dậy, chậm rãi đi tới trước mặt ta.
Hiện tại ta và hắn gặp mặt, dường như không còn gì để nói, nhưng càng như vậy, không khí càng căng thẳng khiến người ta hít thở không thông, ta bị hắn gần trong gang tấc nhìn chằm chằm, nhìn đến cả người nhịn không được mà run rẩy. Đúng lúc này, Dương Vân Huy từ bên ngoài đến, liếc nhìn chúng ta, nói với Bùi Nguyên Hạo: "Tam ca, chuyện của Cửu Môn..."
Hắn còn chưa nói hết, ta đã mở miệng: "Theo ý của Vân Vương, bọn họ sẽ điều nghĩa tử của Thường thái sư Thường Khánh tiếp nhận vị trí của Tề Vương."
"Vậy sao?"
Dương Vân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-doi-khuynh-thanh-phi-tan-bi-vut-bo-o-lanh-cung/1132185/chuong-278.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.