Thời điểm nhìn ta, đôi mắt kia mang sự thương tâm khó nói nên lời, ta không biết hắn vì sao lại nhìn ta như vậy, nhìn tới trái tim ta vừa thắt chặt vừa đau, đang định lên tiếng, hắn đã nâng tay, rất nhẹ, cẩn thận xoa bàn tay ta: "Thanh Anh..."
"Sao vậy?"
"Ngươi có phải..." Nói lời này, hắn nghẹn ngào rất nhiều lần, hít một hơi thật sâu, cuối cùng cũng hỏi, "Tỷ có phải... Đang giúp... Tam ca không?"
Ta không khỏi sửng sốt.
Ta nói câu thơ kia cho Bùi Nguyên Hạo, cũng an bài tất cả mọi người thật tốt, ta đúng là đang giúp hắn, nhưng sao Bùi Nguyên Phong lại biết?
Nhìn ánh mắt bi thương kia, ta thật sự cảm thấy khó xử, rất lâu sau mới dám gật đầu một cái: "Ừ."
Trong nháy mắt, hắn đột nhiên buông tay.
Đồng thời, một giọt nước mắt từ hốc mắt hắn rơi xuống.
Nhìn hắn thế này, trong lòng chấn động, ta theo bản năng bắt lấy tay hắn, cảm thấy tay hắn mới đó đã trở nên lạnh lẽo, giống như máu trong cơ thể đã kết thành băng. Ta vội hỏi: "Điện hạ, ngài sao vậy?"
"Không... Không sao..." Hắn lắc đầu, nước mắt rơi ra càng nhiều.
Trước nay ta chưa từng thấy nam tử rơi lệ, khó ủy khuất như vậy, giống như tiểu đệ đệ ngây thơ chịu thiệt thòi bên ngoài, trở về không biết kể khổ, chỉ có thể khóc. Hắn cúi đầu, không chịu nhìn ta, rất lâu sau đột nhiên xoay người, nói: "Tỷ đừng động vào ta, ta... Ta muốn nghỉ ngơi."
"Điện hạ..."
Ta còn muốn hỏi rốt cuộc đã có chuyện gì, nhưng hắn vẫn cố chấp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-doi-khuynh-thanh-phi-tan-bi-vut-bo-o-lanh-cung/1132182/chuong-275.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.