Bùi Nguyên Tu sửng sốt một hồi, nhìn hắn, từ lúc hai người đối diện, bầu không khí chậm rãi trở nên căng chặt.
Đúng lúc này, Bùi Nguyên Phong đột nhiên rêи một tiếng.
"A!"
Không khí này lập tức bị đánh tan, mọi người đều khẩn trương nhìn qua đó, ta cũng vội vàng tiến lên vài bước, lại thấy tuy rằng Bùi Nguyên Phong đã kêu lên tiếng nhưng hắn còn chưa tỉnh lại. Mộ Hoa nhẹ nhàng rút ngân châm trêи người hắn ra, quay đầu, sắc mặt rất khó coi.
Ân Hoàng Hậu vội hỏi: "Sao rồi? Phong Nhi nó thế nào?"
Mộ Hoa trầm ngâm một phen, đáp: "Ngài ấy... Hình như trúng độc."
"Cái gì?"
Tất cả mọi người ở đây đều chấn động, Ân Hoàng Hậu bật thốt lên: "Phong Nhi trúng độc? Sao có thể?"
Mộ Hoa lạnh lùng nhìn bà ta: "Ta nói trúng là trúng độc, chẳng lẽ ta lừa người?"
Một câu không nóng không lạnh của nàng khiến Ân Hoàng Hậu nghẹn lại, giận tím mặt: "Ngươi... Ngươi dám nói chuyện như thế với bổn cung!"
Mộ Hoa hừ lạnh một tiếng.
"Mẫu hậu." Vẫn là Bùi Nguyên Tu đi tới ngăn cản lửa giận của bà ta, hắn đến trước mặt Mộ Hoa, nhẹ nhàng chắp tay, nói, "Vị cô nương này, nếu đã khám ra Tề Vương trúng độc, như vậy sao còn không giải độc cho đệ ấy?"
Mộ Hoa trầm mặc một hồi, đáp: "Loại độc này không khó giải, nhưng cho dù ta dùng ngân châm độ huyệt, bắt buộc phải mỗi ngày một lần, ít nhất là một tháng."
"Cái gì? Một tháng?"
Lần này, Ân Hoàng Hậu và Bùi Nguyên Tu nhìn nhau, sắc mặt hai người đều âm trầm.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-doi-khuynh-thanh-phi-tan-bi-vut-bo-o-lanh-cung/1132180/chuong-273.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.