Chương trước
Chương sau
Bùi Nguyên Tu sửng sốt một hồi, nhìn hắn, từ lúc hai người đối diện, bầu không khí chậm rãi trở nên căng chặt.
Đúng lúc này, Bùi Nguyên Phong đột nhiên rêи một tiếng.
"A!"
Không khí này lập tức bị đánh tan, mọi người đều khẩn trương nhìn qua đó, ta cũng vội vàng tiến lên vài bước, lại thấy tuy rằng Bùi Nguyên Phong đã kêu lên tiếng nhưng hắn còn chưa tỉnh lại. Mộ Hoa nhẹ nhàng rút ngân châm trêи người hắn ra, quay đầu, sắc mặt rất khó coi.
Ân Hoàng Hậu vội hỏi: "Sao rồi? Phong Nhi nó thế nào?"
Mộ Hoa trầm ngâm một phen, đáp: "Ngài ấy... Hình như trúng độc."
"Cái gì?"
Tất cả mọi người ở đây đều chấn động, Ân Hoàng Hậu bật thốt lên: "Phong Nhi trúng độc? Sao có thể?"
Mộ Hoa lạnh lùng nhìn bà ta: "Ta nói trúng là trúng độc, chẳng lẽ ta lừa người?"
Một câu không nóng không lạnh của nàng khiến Ân Hoàng Hậu nghẹn lại, giận tím mặt: "Ngươi... Ngươi dám nói chuyện như thế với bổn cung!"
Mộ Hoa hừ lạnh một tiếng.
"Mẫu hậu." Vẫn là Bùi Nguyên Tu đi tới ngăn cản lửa giận của bà ta, hắn đến trước mặt Mộ Hoa, nhẹ nhàng chắp tay, nói, "Vị cô nương này, nếu đã khám ra Tề Vương trúng độc, như vậy sao còn không giải độc cho đệ ấy?"
Mộ Hoa trầm mặc một hồi, đáp: "Loại độc này không khó giải, nhưng cho dù ta dùng ngân châm độ huyệt, bắt buộc phải mỗi ngày một lần, ít nhất là một tháng."
"Cái gì? Một tháng?"
Lần này, Ân Hoàng Hậu và Bùi Nguyên Tu nhìn nhau, sắc mặt hai người đều âm trầm.
Một tháng, hôm nay Bùi Nguyên Tu vốn dĩ tiếp quản phòng hộ Cửu Môn, nhưng nếu hắn một tháng không thể xuống giường, thế cục trong kinh thành này sẽ là một cảnh tượng khác.
Bùi Nguyên Tu nghĩ nghĩ, nói: "Cô nương có thể trước không giải độc, giúp Tề Vương tỉnh lại được không? Ít nhất mọi người cũng phải biết được rốt cuộc là chuyện thế nào?"
"Để ta thử xem."
Thi châm lần này khác khi nãy, mọi người đều khẩn trương nhìn nàng thi châm vào huyệt vị quan trọng của Bùi Nguyên Phong, qua một lúc mới chậm rãi rút ra, chỗ đó cư nhiên xuất hiện dấu loang lổ. Sắc mặt Bùi Nguyên Tu càng ngưng trọng, mà thời điểm cây châm cuối cùng lấy xuống, Bùi Nguyên Phong rốt cuộc cũng chậm rãi mở mắt.
"Phong Nhi!"
Ân Hoàng Hậu vui mừng quá đỗi, lập tức bổ nhào vào mép giường: "Phong Nhi, con sao rồi?"
Bùi Nguyên Phong tuy rằng đã tỉnh, nhưng trông hắn vẫn rất mệt mỏi, gương mặt tái nhợt. Hắn chậm rãi ngước mắt nhìn Hoàng Hậu, sau đó nhìn những người xung quanh, đột nhiên, ánh mắt chợt lóe lên, dừng lại ở ta!
Giờ khắc này, không biết vì sao ta lại cảm thấy cánh môi không chút huyết sắc kia đang run rẩy, hai mắt cũng đỏ lên, giống như sắp khóc.
Nhìn hắn như vậy, trái tim ta thắt chặt, vô cùng đau lòng, dường như nhịn không được mà muốn đi tới trấn an, nhưng Ân Hoàng Hậu đã nắm lấy tay hắn, hỏi: "Phong Nhi, con nói cho mẫu hậu biết, sao con lại trúng độc? Con ăn cái gì, hay là ai làm con bị thương?"
"Đúng vậy Ngũ đệ, mau nói cho chúng ta biết!"
"..."
Mọi người đều ngươi một câu ta một câu mà hỏi, nhưng Bùi Nguyên Phong trước sau chỉ an tĩnh nằm một chỗ, trầm mặc nhìn ta. Dần dần, Ân Hoàng Hậu phát hiện, theo ánh mắt hắn nhìn ta, sắc mặt lập tức xanh mét, quay đầu nói: "Phong Nhi, con nói cho mẫu hậu biết, là ai hạ độc, mẫu hậu nhất định sẽ không tha cho hắn!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.