Chương trước
Chương sau
Ta không biết vì sao hắn lại bức thiết hi vọng Bùi Nguyên Hạo phải thắng như vậy, loại bức thiết này vượt qua một người bằng hữu, một người phụ tá, thậm chí là lợi ích, tựa như thắng bại của Bùi Nguyên Hạo liên quan tới vận mệnh của hắn, ta thật không rõ, đối với người như Dương Vân Huy, hắn còn gì mà cầu không được.
Có điều, ta chỉ cười nhàn nhạt: "Dương đại nhân xin yên tâm, hiện tại đối với Thanh Anh mà nói, cũng tuyệt đối không thể nhìn Tam điện hạ thua!"
Dương Vân Huy nghe ta nói, có chút giật mình, mà ta đã lặng yên nhắm hai mắt lại.
Xe ngựa vẫn tiếp tục lăn bánh, ta và Dương Vân Huy không ai nói chuyện, chỉ nghe tiếng bánh xe chạm đất đơn điệu, lại không biết trêи chiếc xe ngựa khác, hai người kia đang nói cái gì.
Chỉ chốc lát sau, xe ngựa dừng bên ngoài Vân Vương phủ.
Có lẽ đã nhận được tin tức, ngoài cổng lớn đã có quản sự, thị về, còn cả hai thị nữ đứng chờ. Bùi Nguyên Hạo vừa xuống xe, bọn họ liền cung kính thỉnh an, hắn phất tay: "Tề Vương thế nào?"
Quản sự đáp: "Hồi Tam điện hạ, người của Thái Y Viện đều đã tới, vẫn không có kết quả."
"Một đám vô dụng!" Bùi Nguyên Hạo lạnh giọng, "Ngay cả phụ hoàng bệnh lâu như vậy cũng không có khởi sắc, Ngũ đệ bị bệnh, bọn họ có thể nhìn ra cái gì?"
"Vâng vâng, Tam điện hạ nói đúng." Mọi người vội hùa theo, đang muốn tiếp đón Bùi Nguyên Hạo vào trong, lại thấy một nữ tử trẻ tuổi từ trong xe ngựa bước xuống, không khỏi sửng sốt, "Tam điện hạ, vị này là..."
Dương Vân Huy đã tiến lên phía trước: "Đây là thần y Tam điện hạ đặc biệt mời tới vì Tề Vương, còn không vào trong bẩm báo!"
Những người đó hai mặt nhìn nhau, lập tức có kẻ vội vàng vào trong, những người còn lại tươi cười tiếp đón chúng ta vào Vân Vương phủ.
Nhắc đến, Bùi Nguyên Sâm xem như là vị hoàng tử nhiều tiền nhất, Vân Vương phủ này phá lệ khí thế, mỗi một bước đi, phóng tầm mắt nhìn đều có thể trông thấy phong cảnh tinh xảo, thậm chí trong phủ còn có một dòng suối được xây dựng chạy dọc hành lang, người đi bên trong giống như đang ở mây mù.
Chúng ta cứ thế mà đi về phía trước, rốt cuộc cũng tới chính đường, cửa lớn khép hờ, từ bên trong truyền ra tiếng nói chuyện khe khẽ.
Bùi Nguyên Hạo đi đầu, lập tức có người đẩy cửa, lớn tiếng: "Tam điện hạ đến!"
Chúng ta theo sau, đi vào, liền thấy trong phòng có rất nhiều người, ngoại trừ các thái y của Thái Y Viện được nhắc tới trước đó, ngay cả Ân Hoàng Hậu và Bùi Nguyên Tu cũng ở đây, họ đứng ở mép giường, sắc mặt đều rất khó xem.
Bùi Nguyên Hạo đi tới, vô cùng trấn định mà chắp tay với họ: "Nhi thần gặp qua mẫu hậu."
Ân Hoàng Hậu nhíu mày, phất tay: "Khó có dịp Tam điện hạ cũng tới."
"Nghe nói Ngũ đệ không khỏi, nhi thần đương nhiên phải tới thăm, xem có thể hỗ trợ được gì không."
"Hỗ trợ?" Ân Hoàng Hậu cười lạnh, "Phong Nhi hôm nay ở giáo trường thổ huyết, nếu muốn hỗ trợ, Tam điện hạ vì sao không đến giáo trường?"
Bùi Nguyên Phong sinh bệnh, phòng hộ Cửu Môn sẽ tạm thời không cần chuẩn giao, xem ra bà ấy vẫn còn canh cánh trong lòng việc này.
Bùi Nguyên Tu đứng cạnh nhẹ nhàng đỡ cánh tay bà ấy: "Mẫu hậu, hiện tại đừng nói việc này, bệnh tình của Ngũ đệ quan trọng hơn."
Ta vẫn luôn đứng sau Bùi Nguyên Hạo, lúc này mới có cơ hội nhìn người trêи giường.
Nhưng vừa nhìn, ta thiếu chút đã bật thốt ra tiếng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.