Chỉ cần ta không muốn, cái gì cũng chưa từng xảy ra...
Không biết vì điều gì, nghe được câu nói này, lòng ta bất giác nghẹn ngào, nhưng bên trong ẩn ẩn chua xót, có lẽ vì người trước mặt là Thái Tử.
Ta cúi đầu: "Tạ Thái tử điện hạ."
Bùi Nguyên Tu nhẹ nhàng buông ta ra, nói: "Mấy ngày nay phụ hoàng không thể chợp mắt, chỉ có thời điểm ngươi hầu hạ ngài ấy mới ngủ ngon, đêm nay lại vất vả ngươi rồi."
"Thái Tử quá lời."
Y lại nhìn ta, cũng không nói gì thêm liền xoay người ra ngoài.
Vĩnh Hòa Cung to lớn như vậy chỉ còn lại mình ta cùng người an tĩnh nghỉ ngơi trêи giường.
Ta cẩn thận vén rèm châu đi vào, chỉ thấy hoàng đế vẫn nằm đó, mắt híp lại, mơ hồ có thể nhìn thấy bên trong che kín tơ máu, bên dưới đôi mắt là bóng ma nặng nề, ông ấy hình như thật sự đã lâu rồi không được ngủ yên giấc.
Nếu suy đoán trước đó của ta không sao, nếu Ân Hoàng Hậu thật sự có âm mưu gì, cũng khó trách ông ấy không thể yên lòng.
Nhìn hoàng đế như vậy, lòng ta như có trận gió lạnh băng thổi vào.
Cho tới nay, ta không muốn nhớ, thậm chí cự tuyệt nghĩ tới một chuyện - Bùi Nguyên Tu, y biết tất cả sao?
Trong ấn tượng của ta, y vĩnh viễn là nam tử bạch y như tuyết an tĩnh đọc sách trong Tàng Các, tồn tại giống trích tiên, tuy lúc trước vì chuyện của Hạ Liên Sinh mà trong lòng có khúc mắc, nhưng ta vẫn cứ tin y là người tốt, là người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-doi-khuynh-thanh-phi-tan-bi-vut-bo-o-lanh-cung/1132145/chuong-238.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.