Ta từng bước chậm rãi đi trêи nền tuyết, gió lạnh thổi tới, còn cả hương mai như có như không, ta ngẩng đầu, liền thấy hồng mai nở rộ, giống như ngọn lửa rực rỡ trêи băng.
Lạc Mai Trai, ta lại tới nơi này.
Mấy người Bích Tú đã mang thuốc vào, cửa đóng lại vẫn không che giấu được từng trận ấm áp lộ ra, ta đứng dưới mái hiên, nghe bên trong truyền tới một thanh âm nhu kiều ẩn ẩn thân mật khó tả: "Điện hạ, thái y nói thai nhi vẫn chưa ổn định, muốn thϊế͙p͙ mọi thứ đều phải cẩn thận."
"Vậy sao? Phải không?" Đây là... Giọng của Bùi Nguyên Hạo, lần đầu tiên ta cảm thấy thanh âm của hắn xa lạ như thế, trong ngữ khí lạnh lẽo thường ngày lần đầu tiên mang theo ôn nhu và ý cười, "Vất vả cho nàng."
"Điện hạ, đừng nói như vậy."
Thanh âm hai người thấp xuống, bên trong chỉ còn truyền ra tiếng vuốt ve y phục. Ta chậm rãi di tới, nhìn thấy một cánh cửa sổ còn chưa đóng chặt, tựa như cố ý để thông khí. Xuyên qua khe hở, ta thấy Bùi Nguyên Hạo ngồi trêи giường, Diêu Ánh Tuyết đang rúc vào lòng hắn.
Gương mặt nàng ta lộ vẻ thẹn thùng.
Lúc này, Diêu Ánh Tuyết cúi đầu xoa bụng, dịu dàng nói: "Chỉ là mấy ngày nay, điện hạ đều ở phương Nam, thần thϊế͙p͙ thật sự nhớ mong điện hạ."
"Vậy sao?"
"Cầu điện hạ có thể ở cạnh thần thϊế͙p͙ nhiều hơn, như vậy đối với hài tử cũng tốt." Nàng vừa nói vừa cúi đầu, bộ dáng động lòng người.
Bùi Nguyên Hạo nhìn nàng, khóe miệng cong lên ý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-doi-khuynh-thanh-phi-tan-bi-vut-bo-o-lanh-cung/1132138/chuong-231.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.