Nhìn bộ dáng cẩn thận của ta, Bùi Nguyên Hạo đột nhiên cười lạnh một tiếng, duỗi tay cầm chén ngọc phỉ thúy kia, dùng thìa múc hai muỗng, hương vị không tồi, hắn tựa như chưa đã thèm, liền cầm cả chén húp hết.
Chờ hắn uống no đủ, hạ nhân lại dâng trà súc miệng và bồn nước lên, hắn rửa mặt, sau đó có một tiểu nha hoàn khoảng mười sáu mười bảy tuổi từ gác mái đi xuống, quỳ trước mặt hắn: "Phòng ngủ bên trêи đã bố trí ổn thỏa, thỉnh Tam điện hạ lên lầu nghỉ ngơi."
Ý cười trêи môi càng sâu, Bùi Nguyên Hạo chậm rãi đi lên bậc thang.
Lòng ta dù bất an cũng chỉ có thể theo sau, thời điểm lên lầu, ta quay đầu nhìn Dương Vân Huy, hắn vẫn mang biểu tình đó đứng bên dưới chỉ huy thị vệ canh gác, sau đó tự mình ăn uống. Qua một lúc, lại có nha hoàn tiến lên hầu hạ, hắn nhàn nhạt phất tay cho tất cả lui xuống.
Chân đạp lên sàn gác gỗ phát ra thanh âm, ta cảm thấy mỗi bước chân như chìm vào hư không. Ta không biết trạm dịch này rốt cuộc do ai xây nên, mục đích là gì, nhưng nhìn bộ dáng của Bùi Nguyên Hạo và Dương Vân Huy, họ hình như sớm đã đoán được.
Hạ nhân vừa rồi có nói bọn họ phụng mệnh đại nhân gì đó, chẳng lẽ... Là đại thần trong triều?
Ta còn đang nghi hoặc, nha hoàn đã dẫn chúng ta tới trước phòng ngủ, nhẹ nhàng xoay người hành lễ rồi rời đi, mà thời điểm đi ngang qua, nàng rõ ràng liếc ta một cái, trong ánh mắt toàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-doi-khuynh-thanh-phi-tan-bi-vut-bo-o-lanh-cung/1132119/chuong-212.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.