Chương trước
Chương sau
Hắn nói vậy, bầu không khí giữa hai người vẫn không thể tốt lên, dọc đường, chúng ta không nói chuyện, rất nhanh đã trở về châu phủ.
Trước đó Dương Vân Huy nói Bùi Nguyên Hạo tìm ta có việc, ta tưởng đó chẳng qua chỉ là cái cớ, không ngờ vừa vào cửa lớn châu phủ mới phát hiện người bên trong đã vội tới người ngã ngựa đổ, ta nhìn đám người hoang mang hỗn loạn kia, còn đang nghi hoặc, Dương Vân Huy đã quay đầu nhìn ta, lạnh giọng: "Điện hạ phân phó, nửa canh giờ sau khởi hành hồi kinh!"
"Cái gì? Nhanh như vậy?"
Ta sửng sốt một hồi, mà hắn chỉ nhìn ta, không nhiều lời, lập tức đi vào nội viện, vừa đi vừa nói: "Mau đi thu dọn, xe ngựa không biết đợi người."
Ta vẫn ngơ ngẩn đứng đó, mãi tới khi bóng lưng hắn biến mất ở hành lang dài, lúc này mới hoàn hồn.
Thật sự phải trở về.
Quyết định vội vàng như vậy, xem ra sự tình rất gấp.
Lòng ta không khỏi có chút mất mát, sớm biết vừa về châu phủ liền phải rời khỏi, vừa rồi ta đã nói lời tạm biệt tử tế với Hoàng Thiên Bá, chỉ là nhìn sắc mặt của Dương Vân Huy, ta cũng không tiện nói gì. Ta lặng lẽ về phòng thu dọn, sửa sang xong một tay nải nhỏ liền cầm ra ngoài.
Tới cửa châu phủ, lập tức có người nhận tay nải của ta, ta dặn dò hai câu, vừa quay đầu liền thấy Bùi Nguyên Hạo đi tới.
Sắc mặt hắn cũng như thời tiết hôm nay, âm trầm mà lạnh lẽo, trêи người lại cẩm tú hoa phục. Nam nhân xuất sắc đương nhiên không cần phục sức phụ trợ, nhưng mặc như vậy càng khiến hắn trở nên cao cao tại thượng.
Nhưng ánh mắt ta lập tức dừng ở cổ tay áo hắn.
Vạt áo to rộng che khuất cánh tay hắn, chỉ là thỉnh thoảng gió nhẹ thổi tới làm lay động, ta ẩn ẩn vẫn có thể nhìn thấy cổ tay hắn quấn một lớp băng thật dày, tựa hồ nhiễm chút màu hồng nhạt.
Chỉ một cái nhìn, lòng ta liền trở nên ấm áp, đồng thời cũng có đau xót.
Nếu những người khác cắt cổ tay lấy máu cứu người, ta đương nhiên sẽ rất khâm phục, chỉ là chưa chắc sẽ có tâm tình như hiện tại, bởi vì ta biết hắn là Bùi Nguyên Hạo, lấy tính tình của hắn, với thân phận của hắn, dùng máu của mình đi cứu Hoàng Thiên Bá là việc không hề dễ dàng.
Đang nghĩ ngợi, hắn cũng đã nhìn ta, sau đó ánh mắt lập tức dời đi, giống như không hề màng tới, chỉ vung tay áo: "Khởi hành!" Dứt lời, hắn liền đi về hướng xe ngựa.
Thời điểm đỡ khung cửa lên xe ngựa, thấy hắn nhíu mày, màu hồng trêи cổ tay càng thêm đậm, ta vội tiến lên đỡ lấy cánh tay hắn: "Điện hạ."
Hắn phất tay gạt ta đi, nhưng ta không biết lâu đâu ra lá gan lớn như thế, vậy mà ôm chặt cánh tay hắn không buông. Hắn cường chống một chút, cung mày nhíu càng chặt, rốt cuộc cũng không nói gì thêm, an tĩnh để ta giúp đỡ. Dìu hắn lên xe xong, ta cũng tự mình leo lên.
Vừa ngồi xuống, bên ngoài lập tức truyền tới tiếng quần thần bái biệt, ngay cả liếc một cái Bùi Nguyên Hạo cũng không nhìn, nhắm mắt dưỡng thần.
Xe ngựa lắc lư chạy về phía trước.
Bức màn bị gió thổi phiêu động, ta nhìn cảnh trí quen thuộc dần dần lướt qua, lần nữa tới cửa bắc thành, nhưng lần này so với mọi khi vô cùng thuận lợi. Cửa thành mở, đoàn xe rất nhanh liền ra ngoài.
Ta biết, qua chuyện lần này, bọn người Mộ Hoa sẽ không còn ý niệm đối với hắn, mà Hoàng Thiên Bá, ta chỉ hi vọng bệnh trạng của hắn có chuyển biến tốt đẹp. Biết hắn không có khả năng tới đưa tiễn, vì thế ta không quay đầu nhìn.
Thành Dương Châu, chậm rãi rời xa người ở sau.
Mà phía trước là mây đen mù mịt, kinh thành rốt cuộc đang có biến cố long trời đất lở gì chờ chúng ta?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.