Hắn nói vậy, bầu không khí giữa hai người vẫn không thể tốt lên, dọc đường, chúng ta không nói chuyện, rất nhanh đã trở về châu phủ.
Trước đó Dương Vân Huy nói Bùi Nguyên Hạo tìm ta có việc, ta tưởng đó chẳng qua chỉ là cái cớ, không ngờ vừa vào cửa lớn châu phủ mới phát hiện người bên trong đã vội tới người ngã ngựa đổ, ta nhìn đám người hoang mang hỗn loạn kia, còn đang nghi hoặc, Dương Vân Huy đã quay đầu nhìn ta, lạnh giọng: "Điện hạ phân phó, nửa canh giờ sau khởi hành hồi kinh!"
"Cái gì? Nhanh như vậy?"
Ta sửng sốt một hồi, mà hắn chỉ nhìn ta, không nhiều lời, lập tức đi vào nội viện, vừa đi vừa nói: "Mau đi thu dọn, xe ngựa không biết đợi người."
Ta vẫn ngơ ngẩn đứng đó, mãi tới khi bóng lưng hắn biến mất ở hành lang dài, lúc này mới hoàn hồn.
Thật sự phải trở về.
Quyết định vội vàng như vậy, xem ra sự tình rất gấp.
Lòng ta không khỏi có chút mất mát, sớm biết vừa về châu phủ liền phải rời khỏi, vừa rồi ta đã nói lời tạm biệt tử tế với Hoàng Thiên Bá, chỉ là nhìn sắc mặt của Dương Vân Huy, ta cũng không tiện nói gì. Ta lặng lẽ về phòng thu dọn, sửa sang xong một tay nải nhỏ liền cầm ra ngoài.
Tới cửa châu phủ, lập tức có người nhận tay nải của ta, ta dặn dò hai câu, vừa quay đầu liền thấy Bùi Nguyên Hạo đi tới.
Sắc mặt hắn cũng như thời tiết hôm nay, âm trầm mà lạnh lẽo, trêи người lại cẩm tú hoa phục. Nam nhân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-doi-khuynh-thanh-phi-tan-bi-vut-bo-o-lanh-cung/1132116/chuong-209.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.