Chương trước
Chương sau
Lần này, trước mắt ta coi như thông suốt rộng mỡ, những mê hoặc hay băn khoăn lúc trước đều đã có lời giải đáp.
Khó trách ôn dịch lại xuất hiện sớm như vậy, bởi vì trận dịch bệnh này căn bản không phải nạn dân mang tới, mà là thời điểm bọn họ còn chưa vào thành, đám muỗi kia đã đi truyền bá, mà những bá tánh bắc thành bị lây bệnh đương nhiên cũng có dấu vết của chúng để lại. Ngay cả Hoàng Thiên Bá, ngay ngày nạn dân vào thành đã rời Dương Châu men theo đường thủy truy đuổi thuyền vận lương của nhóm lương thương kia nhưng trêи người vẫn nhiễm dịch bệch, bởi vì ngày đó, hắn là kẻ đứng gần hộp đồng nhất!
Mà đại phu của châu phủ không chẩn đoán ra bệnh, chỉ sợ là vì dịch bệnh lần này khác với ôn dịch bình thường, cho nên bọn họ mới cảm thấy khó hiểu.
Nhưng như vậy, nghi hoặc càng lớn.
Những con muỗi đó, rốt cuộc là ai muốn mang tới Dương Châu? Mục đích là gì?
Ta nhìn hắn, hắn cũng nhìn ta, hiển nhiên cả hai chúng ta đều nghĩ tới vấn đề này, nghĩ lại tình cảnh hôm đó, sau khi mở hộp đồng kia ra, quan sai kia cũng cảm thấy giật mình, tựa hồ hắn cũng không rõ chân tướng sự tình.
Đột nhiên, trước mắt ta sáng ngời, thoáng qua một cảnh tượng.
Thời điểm hộp đồng rơi xuống, tưa hồ ta nhìn thấy, giấy niêm phong trêи hộp có màu vàng!
Trạm dịch truyền tin đều phân phẩm cấp, tin tức quan viên dưới ngũ phẩm nhận giấy niêm phong là màu lam, quan viên dưới tam phẩm là xanh lục, dưới nhất phẩm là màu đỏ, mà màu vàng chỉ có hoàng tộc mới có thể sử dụng!
Nói cách khác, hộp đồng truyền tới Dương Châu kia là gửi cho hoàng tộc, mà hoàng tộc ở Dương Châu trước mắt chỉ có một vị!
Cái hộp kia, là truyền cho Bùi Nguyên Hạo!
Nghĩ như vậy, ta lập tức cảm thấy da đầu tê dại, nghĩ tới cBùi Nguyên Hạo mở hộp đồng kia, vô số con muỗi mang theo dịch bệnh nhào vào hắn, không biết sẽ là cảnh tượng gì!
Hắn như vậy cũng nhất định là người đầu tiên chết vì ôn dịch!
Nói cách khác, ôn dịch lần này là vì hại hắn! Rốt cuộc là ai, là ai có lá gan lớn như vậy!
Lúc này, trong đầu ta hiện lên một thân ảnh - Ân Hoàng Hậu!
Trêи đường hạ nam, thời điểm Bùi Nguyên Hạo và ta nói chuyện, chúng ta đều suy đoán, Ân Hoàng Hậu trúng độc, hơn nữa có Tứ hoàng tử gây khó dễ, chỉ hướng Bùi Nguyên Hạo xuống Nam, tất cả đều là kế hoạch của họ, nhưng trước đó ta vẫn nghĩ không ra bọn họ vì sao phải làm như vậy, nhưng hiện tại nhìn tình cảnh trước mắt, tất cả tựa hồ đều rõ ràng!
Bọn họ dường như đã đoán được thiên cơ, Bùi Nguyên Hạo tới Dương Châu không được mấy ngày, tính theo thời gian xảy ra thiên tai, nạn dân sẽ từ bốn phương tám hướng dũng mãnh xông vào Dương Châu, thân là Tam hoàng tử, Bùi Nguyên Hạo khẳng định sẽ không ngồi nhìn, chắc chắn sẽ ở lại xử lý việc này, nhưng nếu vấn đề lương thực đã được giải quyết, hắn sẽ lập tức hồi kia, như vậy đối với họ cũng là bất lợi rất lớn, vì thế, bọn họ đem muỗi chứa dịch bệnh để quan sai truyền tới Dương Châu, khiến nơi này hỗn loạn. Thời điểm Bùi Nguyên Hao mở hộp ra nhìn số muỗi đó, biết được âm mưu của họ, nhưng từ nơi này hồi kinh cần hơn nữa tháng, chỉ sợ hắn còn chưa kịp trở về đã...
Mà hiện tại, tuy Bùi Nguyên Hạo không sao, nhưng dịch bệnh đã hoành hành Dương Châu, hắn vẫn phải ở đây thêm đoạn thời gian.
Chỉ là, vấn đề ở chỗ này.
Bọn họ dẫn dụ Bùi Nguyên Hạo ra khỏi kinh thành, lại lần nữa kéo dài thời gian hồi kinh của hắn, rốt cuộc là muốn làm gì?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.