Phải uống nước lạnh như băng, hơn nữa còn có gió lạnh thấu xương gào thét thổi tới, những người đó cơ hồ đều đã đông cứng, nước mũi giàn giụa, tay bưng chén tới phát run, bộ dáng vô cùng chật vật. Người già dường như đều chịu không nổi mà ngất xỉu, đám cơ thϊế͙p͙ kia sớm đã không thể tiếp tục chịu khổ, sôi nổi bắt lấy tay những thương nhân kia khóc lóc kể lể.
"Lão gia, không được, lạnh quá!"
"Thϊế͙p͙ sắp đông chết rồi."
Nhóm cơ thϊế͙p͙ vừa mở miệng thương lượng, phụ mẫu của bọn họ cũng lập tức lên tiếng: "Đúng vậy, xương cốt già này của chúng ta thật sự không chịu nổi nữa rồi!"
"Mau đem đồ nóng lên, màn thầu cũng được!"
Đám thương nhân đương nhiên nhìn ra hôm nay Bùi Nguyên Hạo là cố ý khó xử mọi người, tuy rằng bọn họ có thể chịu đựng, nhưng thân nhân bên cạnh sớm đã chịu không nổi, không còn cách nào, có người đã ghé tai nhau bàn bạc xem nên mở miệng với hắn thế nào.
Mà người chủ trì đại cục này vẫn bình tĩnh ngồi ở đó, gương mặt như hồ nước lạnh lùng nhìn mọi người.
Giờ khắc này, trong lòng ta cũng cảm thán, có lẽ ta thật sự suy nghĩ quá đơn giản, không đủ thâm sâu như hắn. Nếu hắn không quyết tuyệt, trận chiến này có lẽ không thể dễ dàng dành thắng lợi như vậy.
Rốt cuộc, Lưu lão bản cũng đứng lên, cắn răng nói: "Điện... Điện hạ..."
"Chuyện gì?"
Người nọ vẻ mặt đau khổ, run giọng nói: "Điện hạ vì nạn dân mà suy nghĩ, đúng là dụng tâm lương khổ, chúng ta cũng khắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-doi-khuynh-thanh-phi-tan-bi-vut-bo-o-lanh-cung/1132090/chuong-183.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.