Chương trước
Chương sau
Ta nhìn thoáng qua, đang định trở về nhưng vừa xoay người liền thấy có phụ nữ và trẻ em xuống xe, trong lòng lập tức kinh hãi.
Sao lại thế này?
Theo suy nghĩ của mình, Bùi Nguyên Hạo không phải nên mời nhóm lương thương thôi sao, sao lại có những người này?
Thấy vẻ mặt hoài nghi của ta, Dương Vân Huy cười cười, nói: "Thiệp của Tam ca không chỉ mời riêng đám lương thương.
"Cái gì?"
"Thiệp của Tam ca là mời mọi người trong nhà, tất cả đều phải tới dự tiệc."
Ta lập tức mở to hai mắt, vội vàng cúi đầu nhìn, quả nhiên trêи những chiếc xe ngựa đó lại có người đi xuống, có lão nhân lớn tuổi, cũng có nữ tử dung mạo diễm lệ, hài tử mập mạp trắng trẻo. Thiệp của hoàng tử, bọn họ đương nhiên không dám cự tuyệt.
Nhưng những người này...
Ta quýnh lên, vội vàng chạy về gác mái. Thấy Bùi Nguyên Hạo đang uống trà, ta liền hỏi: "Điện hạ, ngài... Hôm nay có rất nhiều lão nhân, còn cả hài tử!"
Hắn không ngẩng đầu, chỉ nhàn nhạt một câu: "Trêи thiệp viết như vậy."
"Nhưng những người này..."
Hắn ung dung buông ly trà xuống, đưa mắt nhìn ta: "Sao vậy? Mềm lòng rồi?"
"..." Ta cắn môi, không đáp.
"Nhớ kỹ, việc muốn làm thì phải làm tới triệt để, nếu không sẽ trở thành kẻ thua cuộc." Hắn đứng dậy chậm rãi đi tới trước mặt ta cúi đầu nhìn, "Ở bên cạnh bổn cung, ngươi nên sớm có thói quen như vậy, ngươi có thể ở hầu hạ bổn cung, tốt nhất nên có hành động và suy nghĩ giống bổn cung!"
Ta ngẩng đầu nhìn hắn, trong lòng vô cùng khó chịu, một câu cũng không nói nên lời.
Đúng lúc này, bên ngoài truyền tới tiếng bước chân, Dương Vân Huy đứng ngoài cửa: "Điện hạ, người đều đã tới."
"Mời vào!"
Bùi Nguyên Hạo tiến lên bước lên một bước, giơ tay, lập tức tám hướng trêи gác mái toàn bộ đều đốt lửa. Những thương nhân và gia quyến của họ đứng bên ngoài vừa có nghi hoặc vừa có lo sợ bất an, vừa thấy Bùi Nguyên Hạo liền lập tức quỳ lạy: "Thảo dân bái kiến Tam điện hạ."
"Các vị đứng lên đi." Hắn cười nói, "Hôm nay là bổn cung thiết yến tại đây, các vị không cần quản lễ nghi quân thần, chỉ có chủ và khách. Các vị, mời nhập tọa."
Trêи mặt hắn còn treo theo ý cười tuấn mỹ, trong gia quyến của thương nhân không ít thiên kim tiểu thư, giờ phút này đều nhìn tới phát ngốc, thậm chí có người mặt đỏ bừng.
Bàn lớn bốn phía, người nhiều cũng hoảng loạn, vội vàng một hồi mới vào được vị trí.
Bùi Nguyên Hạo vẫn ngồi trêи bàn của chủ, nhìn đám thương nhân giảo hoạt thành tánh kia, cười nói: "Các vị có biết hôm nay vì sao bổn cung lại mở tiệc ở chỗ này không?"
Đám người đó hai mặt nhìn nhau, sôi nổi lắc đầu, nghe Bùi Nguyên Hạo nói tiếp: "Yến hội tổ chức ở nơi khác chẳng qua là ăn nhậu chơi bời, không có gì mới mẻ, nhưng trêи thành lâu này có thể nhìn ra xa, phong cảnh hoàn toàn khác biệt. Lúc này nạn dân tụ tập trong thành Dương Châu, thật sự làm quan phủ đau đầu, may mà các vị chịu hỗ trợ chút tiền, vì châu phủ gom góp lương thực, cho nên bổn cung ở đây mở tiệc, đầu tiên là đa tạ các vị, thứ hai là muốn mọi người cùng xem phong cảnh, thưởng thức món ngon."
Dứt lời, hắn vung tay, đám hộ vệ đứng cạnh liền sôi nổi mở cửa sổ, lập tức, gió lạnh băng mang theo bông tuyết thổi vào.
Lúc này, tất cả mọi người đều thay đổi sắc mặt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.