Chương trước
Chương sau
Thấy nàng vẫn hiểu lầm, ta vội giải thích: "Mộ Hoa cô nương, kỳ thật ta không phải..."
"Ta không muốn nghe ngươi nói gì hết." Nàng cắt ngang lời ta, lạnh lùng nói, "Dù sao ngươi cũng là nữ nhân của hoàng tử, cùng chúng ta vốn dĩ là như nước với lửa, hiện tại ta không động tới ngươi là vì đại cục của thành Dương Châu, ngươi cũng đừng quấn lấy chàng nữa!"
Dứt lời, nàng không để ý tới ta, xoay người đi qua bên kia.
Ta đứng yên một chỗ nhìn thân ảnh mệt mỏi của nàng, qua một hồi lâu mới thở dài một tiếng, sau đó tiếp tục giúp đỡ phân phát áo bông.
Vừa đi qua, ta liền cảm thấy mùi tanh trong không khí ngày càng nặng, nhìn kỹ mới phát hiện mặt sau bức tường phía trước chồng chất rất nhiều thi thể, tuy rằng thời tiết rét lạnh thi thể vẫn chưa thối rữa, nhưng nơi này nhiều như vậy khó trách sẽ bốc mùi, thậm chí là ruồi muỗi bay bên trêи.
Người chết phơi thây, một chút tôn nghiêm cũng không còn, thật khiến người nhìn mà lòng dâng men say.
Ta vội gọi người tới: "Sao có thể như vậy?"
"Nhạc cô nương, nạn dân quá nhiều, nhân thủ của chúng ta lại không đủ, thật không thể lo quá nhiều việc."
"Nhưng cứ để như vậy người chết sao có thể an giấc ngàn thu?"
"Đành phải chờ tới ngày mai điện hạ phát lương thực xong, chúng ta mới có thể xử lý."
Đúng rồi, trước đây Bùi Nguyên Hạo có nói với nhóm nạn dân sau ba ngày phải cho bọn họ đủ lương thực để tồn tại, hôm nay đã là ngày thứ hai, nhưng nhìn đống thi thể chồng chất, lòng ta vô cùng khó chịu, liền nói: "Cho dù thế nào cũng không thể để bọn họ phơi thây như vậy, không nói tới chuyện người chết không thể an giấc ngàn thu, vạn nhất xảy ra dịch bệnh, đó chính là đại sự."
Nghe xong, mấy người kia thì thầm với nhau, tựa như đang nói trời lạnh thế này nào có dịch bệnh, nhưng rốt cuộc vẫn cố kỵ thân phận của ta, bọn họ đồng ý rồi lui xuống.
Lúc này ta mới thở phào nhẹ nhõm, vừa quay người lại liền thấy Tiền Ngũ đứng trước mặt mình, gật đầu.
Tuy rằng trước nay ta với hắn không có giao thoa nhưng trước cũng có thời gian quan sát, người này đối với Hoàng Thiên Bá thập phần trung thành, cũng coi như là người có tình có nghĩa, vì thế ta cũng mỉm cười gật đầu với hắn: "Ngũ ca, ngươi cũng tới."
"Ừ."
Hắn chỉ gật đầu, không nói gì thêm, nhưng ta cảm nhận được hắn có chuyện muốn nói, cho nên lại gần: "Ngũ ca, có chuyện gì sao?"
Hắn nhìn xung quanh, thấy không có ai chú ý tới nơi này, liền thấp giọng: "Ngươi sau này vẫn là cẩn thận một chút."
"..." Ta sửng sốt nhìn hắn, chỉ thấy hắn đưa mắt nhìn người bên cạnh, là Vi Chính Bang đang dẫn người đi phát thuốc. Ta lập tức hiểu ý, lại hỏi, "Bọn họ còn đối đầu với Hoàng gia sao?"
"Ừ."
Ta gật đầu tỏ ý đã hiểu, hiện tại bản thân đã về châu phủ, người của hiệu thuốc cũng đã được cứu, thế lực hai bên coi như ngang bằng, tạm thời không có giao phong, nhưng nếu lại xảy ra chuyện, chỉ sợ Hoàng Thiên Bá sẽ rơi vào thế lưỡng nan.
Tiền Ngũ nói xong liền muốn xoay người rời đi. Ta thấy vậy vội hạ giọng gọi: "Ngũ ca."
Hắn quay đầu lại: "Hả?"
"Hoàng gia, ngài ấy đi đâu? Vì sao hôm nay không thấy ngài ấy?"
Tiền Ngũ lắc đầu: "Ta cũng không biết, ngài ấy tối qua ra ngoài, nói là có chuyện quan trọng cần phải xử lý, ta hỏi ngài ấy, ngài ấy không trả lời, cũng không mang ta theo."
"Vậy sao?" Ta không khỏi cảm thấy kỳ quái, Tiền Ngũ cũng coi như là tâm phúc của Hoàng Thiên Bá, vậy mà hắn không dẫn người theo, hơn nữa... Ta vẫn cho rằng chuyện nạn dân ở Dương Châu, Hoàng Thiên Bá sẽ là người đứng ra đầu tiên, nhưng hắn lại không xuất hiện, tại thời điểm mấu chốt này, hắn còn có chuyện khác phải đi làm sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.