Tay ta run lên, thiếu chút làm rơi ly trà trong tay. Mắt thấy cái ly sắp rơi xuống đất, đúng lúc này, một bàn tay to ấm áp đột nhiên duỗi tay nhận lấy ly trà trong tay của ta.
Cảm nhận được sự ấm áp của mồ hôi nơi đó, không biết tại sao, ta giống như vừa bị sét đánh, giật mình một cái.
Ta cúi đầu, không dám nhìn hắn, mặt nóng tới ửng đỏ.
Mà hắn sau khi nhận cái ly tay không hề buông, ngược lại đặt cái ly lên bàn, nắm lấy tay ta càng chặt. Ta thử nhẹ nhàng muốn rụt đi, nhưng vừa dùng chút lực, nam tử lại bỗng dưng kéo tới, làm ta ngã xuống vào lòng ngực hắn.
Ta không dám lộn xộn, cảm nhận được loại ʍôиɠ lung khi tiếp xúc như vậy, bản thân chỉ có thể run rẩy: "Điện hạ..."
"Có gì không dám trả lời? Cho dù ngươi đáp thế nào, ta cũng sẽ không trách ngươi."
"..."
Ngài không trách ta, nhưng ngài muốn ta trả lời thế nào đây?
Bị hắn xiết chặt vào lòng suốt một đêm, ngủ ngon hay không ngủ ngon, tùy tiện đáp như thế nào cũng không đúng. Ta liều mạng cúi đầu giấu mặt đi, nhưng lại nhìn như chui sâu vào lòng của hắn.
Hắn thấy vậy khóe miệng liền cong lên lộ ra ý cười, sau đó bế ta lê, vài bước liền ôm tới giường.
Thấy hắn cúi đầu nhìn mình, ta theo bản năng nhắm chặt hai mắt, nhưng hơi thở nóng bỏng kia lại chậm rãi di chuyển trêи mặt, cuối cùng dừng lại trêи cổ. Qua thật lâu sau, ta quay đầu, lại thấy hắn giống như tối qua ôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-doi-khuynh-thanh-phi-tan-bi-vut-bo-o-lanh-cung/1132080/chuong-173.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.