Bùi Nguyên Hạo gác chén trà xuống bàn, trầm giọng hỏi: "Tình hình bên ngoài thế nào?"
"Hồi điện hạ, thế cục tạm thời đã được khống chế, nạn dân đều được sắp xếp ở thành Nam."
"Ăn cái gì?"
"Hạ quan đã sai người mở xưởng cháo, trước ổn định những nạn dân kia rồi tính."
Tuy cục diện tạm thời ổn định, nhưng ai cũng biết đây chỉ là kế sách tạm thời, thứ những nạn dân đó muốn chính là có đồ để ăn, nhưng xưởng cháo chỉ có thể duy trì trong vài ngày, hơn nữa Dương Châu đang có tuyết, thời tiết rét lạnh, những nạn dân đó cần phải có thêm quần áo và đồ sưởi ấm để qua mùa đông.
Thoạt nhìn, chuyện sau xuất hiện còn khó giải quyết hơn chuyện trước.
Bùi Nguyên Hạo hỏi: "Ngươi vừa nói lượng lương thực không đủ ứng phó những nạn dân kia? Hiện tại lương thực trong thành Dương Châu còn bao nhiêu, có thể duy trì bao lâu?"
"Việc này..." Hồng Văn Toàn chần chờ, không lập tức trả lời. Bùi Nguyên Hạo liếc nhìn hắn một cái, hắn đành lau mồ hôi trêи trán, thành thật đáp: "Không... Không đủ ba ngày."
Cái gì? Ta đứng một bên nghe cũng thấy chấn động.
Không đủ ba ngày? Sao có thể? Giang Nam đất lành, là kho lúa của toàn bộ Trung Nguyên, mà Dương Châu lại là thành thị đông đúc và phồn hoa nhất phía Nam, sao lượng lương thực dự trữ không dùng đủ cho ba ngày? Sao có thể?
Bùi Nguyên Hạo tức giận tới bật cười, chậm rãi cầm ly trà lên uống một ngụm, chậm rãi nói: "Hồng đại nhân, ngươi là đang cố gây khó xử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-doi-khuynh-thanh-phi-tan-bi-vut-bo-o-lanh-cung/1132076/chuong-169.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.