Bởi vì chưa từng trải qua chuyện tương tự, trong lòng ta có chút sợ hãi, nhưng trước đây có đọc nhiều sách, cũng nghe nhiều sự tích xưa, ít nhiều cũng tưởng tượng ra trong đầu. Đây là vấn đề khiến triều đình đau đầu nhất, cũng là vấn đề không dễ giải quyết.
Năm mất mùa, dân chúng sẽ nổi loạn, mà loạn như vậy không phải điều một hai người tới thì có thể xử lý.
Nghĩ tới đây, cánh tay nắm lấy vạt áo của hắn run lên.
"Đừng sợ."
Thanh âm trầm thấp vang lên bên tai, sau đó hắn chậm rãi giục ngựa tiến lên.
Lúc này, Dương Vân Huy cũng mang theo người tới, tất cả kỵ binh tinh nhuệ đều đồng loạt tiến lên, chắn trước mặt Bùi Nguyên Hạo. Dù sao an nguy của vị hoàng tử này mới là chuyện quan quan trọng nhất của họ.
Ngay thời khắc này, cửa thành đã không thể ngăn cản được lưu dân, "Ầm" một tiếng, cánh cửa ngã thẳng xuống đất, mấy tướng sĩ thủ thành không kịp tránh đi chỉ biết kêu rêи thảm thiết, máu tươi phun ra, khói bụi bay lên bao trùm toàn bộ.
Chỉ một thoáng, tiếng gọi ầm ĩ nổi lên bốn phía, hàng ngàn hàng vạn nạn dân phá tan mây mù, như thủy triều vọt vào bên trong.
"Mau, bên trong có thức ăn!"
"Mau đi tìm đồ ăn, mau!"
"Có đồ ăn kìa!"
Ta ngồi trong lòng Bùi Nguyên Hạo, ngây ngốc nhìn mọi chuyện diễn ra, những nạn nhân đó quần áo tơi tả, đói tới gầy trơ xương. Bọn họ điên cuồng xông tới, ánh mắt vấn đục lộ rõ sự điên cuồng, trong lòng nghĩ, tâm tâm niệm niệm chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-doi-khuynh-thanh-phi-tan-bi-vut-bo-o-lanh-cung/1132074/chuong-167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.