Bùi Nguyên Hạo nhìn ta, lạnh lùng hỏi: "Nhìn cái gì đó?"
Ta quay đầu nhìn hắn, tuy rằng gương mặt hắn vẫn duy trì sự lạnh lùng như bình thường, nhưng chỉ như thế cũng đủ khiến ta cả kinh. Vì thế, ta không dám hai lời, ngoan ngoãn lùi ra thả màn che xuống.
Nhưng ngay lúc này, một tiếng vang kinh thiên động địa truyền tới nhưng sấm rền giữa trời nắng, nhức óc đinh tai.
Ta theo bản năng mở to hai mắt nhìn Bùi Nguyên Hạo.
Xảy ra chuyện gì?
Giờ khắc này, tất cả mọi người đều lộ thần sắc kinh ngạc, đưa mắt nhìn theo hướng có tiếng vang.
Bùi Nguyên Hạo ngược lại vô cùng trầm ổn, trêи mặt không hề lộ ra một tia kinh hoảng nào, chỉ duỗi tay vén màn, gọi: "Hồng Văn Toàn."
Hồng đại nhân đang chờ bên ngoài vội vàng chạy tới, cố gắng áp chế thần sắc kinh sợ bất an, cung kính hành lễ: "Có vi thần."
"Xảy ra chuyện gì?"
"Cái này..." Hồng Văn Toàn lộ vẻ khó xử, ấp a ấp úng đáp không được.
Đúng lúc này, một đội nhân mã vội vàng chạy tới, hình như là quan binh giữ cửa thành. Bọn họ vừa thấy Hồng Văn Toàn, lập tức quỳ xuống: "Hồng đại nhân."
"Có chuyện gì vậy?"
"Nạn dân... Nạn dân phá cửa thành phía Nam."
"Cái gì?"
Hồng Văn Toàn vừa nghe xong, sắc mặt lập tức trầm xuống như màu đất, mồ hôi chảy ròng ròng, mà Bùi Nguyên Hạo đã xuống xe ngựa, đi tới trước mặt bọn họ, lạnh giọng: "Rốt cuộc sao lại như vậy?"
Đám tướng sĩ thủ thành không biết thân phận của nam tử đối diện, lại thấy sắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-doi-khuynh-thanh-phi-tan-bi-vut-bo-o-lanh-cung/1132072/chuong-165.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.