Bùi Nguyên Hạo đột nhiên dừng bước, quay đầu dùng sắc bén nhìn ta. Ta ngẩn ra, còn chưa lấy lại tinh thần đã nghe hắn hỏi: "Ngươi hi vọng ta tha cho họ?"
"..." Ta suy tư một lát, cuối cùng đánh bạo gật đầu.
Hắn nhìn ta, khóe miệng lộ ra nụ cười trào phúng: "Ngươi quan tâm hiệu thuốc, hay là người bên trong đó?"
Ta sửng sốt, nhìn ánh mắt lạnh lẽo của hắn, ta mới phát hiện bản thân lúc này thật to gan. Ta là thị nữ của hắn, là một cung nữ nho nhỏ trong hoàng thành, lúc này lại vì thích khách mà cầu tình, khó trách hắn lại nhìn ta như vậy.
Nghĩ nghĩ, ta chỉ có thể miễn cưỡng trả lời: "Không phải điện hạ đã nói hôm nay sẽ không đổ máu sao?"
"Đúng vậy." Bùi Nguyên Hạo lạnh giọng, "Nhưng ta nói sẽ bỏ qua cho họ khi nào?"
Cái gì?
Ta lập tức mở to hai mắt nhìn hắn.
.................
Đường trở về không quá khó đi, tiếng bánh xe chậm vãi lăn trêи mặt đất không hề đơn điệu, nhưng lại như chùy sắt đánh vào tai ta, một tiếng một tiếng đều khiến trái tim hỗn loạn.
Hiện tại, ta chỉ hi vọng xe ngựa đi nhanh một chút.
Nhưng có nhanh cũng vô dụng, hôm nay Mộ Hoa dẫn theo tinh anh, mà bên cạnh Bùi Nguyên Hạo lại không có người, chỉ sợ toàn bộ tinh binh mạnh nhất của Dương Châu đang ở hiệu thuốc. Thời gian như vậy, mọi chuyện có lẽ đã đi tới kết thúc.
Ta không dám tưởng tượng, giữ lại người đó sẽ làm gì?
Lúc này, phía trước truyền tới tiếng ồn ào náo động, hơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-doi-khuynh-thanh-phi-tan-bi-vut-bo-o-lanh-cung/1132057/chuong-150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.