Mọi người đều bị cảnh tượng trước mắt dọa cho ngây người, nhưng hắn chỉ nhàn nhạt nói: "Các ngươi về trước đi, ta đưa nàng qua đó."
"Vâng."
Chờ bọn họ lui xuống hết, hắn mới ôm ta đi về phía trước.
Cả đoạn đường, hô hấp của hắn cứ diễn tấu bên tai ta, trầm ổn mà kiên định, một chút hỗn loạn cũng không thấy.
Ta, tựa hồ cũng bình tĩnh trở lại.
Lúc này, hắn lại lên tiếng: "Ngươi hình như luôn luôn bị thương."
Ta trầm mặc một lúc, mới nhẹ giọng: "Thật không ngờ ta lại mang thêm phiền phức cho ngài."
"Ngươi biết ta là ai?"
Ta lặng lẽ gật đầu.
"Sao lại biết?"
"Có nguyên nhân thì sẽ có kết quả."
Tam hoàng tử xuống Nam, thân phận bảo mật tuyệt đối, ngay cả châu phủ không phải ai ai cũng biết, nhưng tối hôm bắn pháo hoa đó lại có thích khách xuất hiện, điều đó chứng minh thân phận của hắn sớm đã bại lộ, hơn nữa là trước khi vào thành Dương Châu.
Mà Bùi Nguyên Hạo, bản thân hắn sẽ không để xảy ra sai sót, chuyện duy nhất ngoài ý muốn chính là ta.
"Ngài đã cứu ta trên núi Hổ Nha." Ta từ từ giải thích, "Ngài sớm đã biết ta là thị nữ của Tam hoàng tử từ lúc ở thiên lao trong kinh thành, mà hiện tại ta lại xuất hiện ở đây, chắc chắn chỉ vì một lý do duy nhất, chính là theo Hoàng tử xuống nam, cho nên ngài mới biết Tam hoàng tử tới Dương Châu."
"..." Hắn nhìn ta, trầm mặc.
Đương nhiên, có một số lời ta không thể nói thẳng, ta thầm đoán sau khi cứu được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-doi-khuynh-thanh-phi-tan-bi-vut-bo-o-lanh-cung/1132033/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.