Đèn đuốc sáng trưng trong đại đường phản chiếu bóng người từ bên ngoài. Một hắc y nhân chậm rãi đi tới, thân hình cao lớn, khăn đen che mặt, chỉ có đôi mắt sáng lộ ra.
Nhìn đôi mắt đó, ta theo bản năng siết chặt hai tay.
Hàn khí theo lòng bàn chân ập tới.
Hắn chỉ nhìn ta một cái rồi nhanh chóng dời đi, ánh mắt lại nhìn người trên đại đường, nữ đường chủ kia lập tức đi tới: "Sao ngài lại tới đây?"
"Nếu ta không tới, bọn họ rút được sao?"
Thì ra người xuất hiện trên tường khi đó là hắn, ta lặng lẽ nhìn, nghe hắn lạnh giọng: "Đêm nay tới châu phủ trộm thuốc là ý kiến của ai?"
Đại đường lập tức trầm mặc xuống, mấy người kia đưa mắt nhìn nhau, ai nấy cũng lộ ra vẻ sợ sệt. Cuối cùng, kẻ bắt cóc ta tiến lên một bước, nói: "Hộ pháp, là ta."
"Tốt." Đôi mắt kia nheo lại lộ ra sát khí, "Ngươi cũng không phải người mới, chắc chắn biết quy tắc của chúng ta. Kẻ không tuân mệnh lệnh, một đao tự sát. Động thủ đi." Nói xong, hắn vứt thanh chủy thủ xuống đất.
Lúc này, không chỉ đám người sợ hãi mở to hai mắt, ngay cả ta đứng bên cạnh cũng cả kinh không nói ra lời.
Có nghĩ thế nào ta cũng không thể tưởng tượng, lần đầu bị bắt tới hiệu thuốc Hồi Sinh, đứng trước quyền sinh sát nằm trong tay thích khách, người đổ máu bỏ mạng lại không phải ta mà chính là bọn họ.
Người nọ chậm rãi nhặt thanh chủy thủ dưới đất, cánh tay run rẩy, cuối cùng quyết liệt đâm xuống.
Ngay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-doi-khuynh-thanh-phi-tan-bi-vut-bo-o-lanh-cung/1132030/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.