Chờ Dương Vân Huy nhận lệnh rời đi, không khí xung quanh lại rơi vào trầm lặng.
Ta nhìn bộ dáng lạnh nhạt của Bùi Nguyên Hạo, nghĩ nghĩ một lát mới lên tiếng: "Điện hạ, nô tỳ..."
"Cút!"
Vẫn là điệu bộ lạnh lùng đấy khiến ta bất giác run rẩy.
Trầm mặc một lúc lâu, ta vẫn không cử động.
Bùi Nguyên Hạo nhìn ta: "Muốn ngươi cút, không nghe thấy hả?"
Ta vẫn đứng trước mặt hắn, cả người phát run: "Nô tỳ..."
"Từ hôm nay trở đi, cút khỏi nội viện, bổn cung không muốn nhìn thấy ngươi!"
Ta cắn chặt môi, ngay cả lưỡi cũng đã nếm được mùi máu tanh tanh ngọt ngọt, ta cúi đầu, rưng rưng đáp: "Vâng."
Nói xong, ta lập tức xoay người ra ngoài.
Đi tới cửa lớn nội viện, nước mắt nóng bỏng cuối cùng cũng rơi là, mà giọt lệ vừa rơi xuống liền trở nên lạnh lẽo.
Giống như trái tim ta, từng ấm áp, cũng giống một khắc này, lạnh lẽo.
Từ đó, ta không vào nội viện, chỉ thấy hộ vệ xung quanh được tăng cường, mà không khí vẫn lặng lẽ như vậy.
Có điều, thành Dương Châu đã bắt đầu nổi sóng gió.
Ngưu hoàng và anh túc bị thu mua ở chợ đêm, chuyện như vậy người thường không thể làm ra, mà trong thời điểm này, quan phủ cũng bắt đầu hành động, tất cả hiệu thuốc trong thành đều bị lục soát, tịch thu hai loại thuốc này.
Quan gia có hành động đương nhiên sẽ gây sự chú ý của mọi người, mà châu phủ lại giải thích rằng hiện tại mấy tỉnh gần Giang Nam đang mất mùa, không bao lâu nữa, dân đói sẽ xông vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-doi-khuynh-thanh-phi-tan-bi-vut-bo-o-lanh-cung/1132025/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.