Dương Vân Huy trả lời: "Đệ thấy đài Đồng Tước ở thành Tây kia, hướng Bắc là con sông bảo vệ thành, hướng Nam bày ra cho người ta xem. Đám thích khách đó muốn trốn chỉ có thể vào hiệu thuốc này."
"Hiệu thuốc đó có gì khác thường không?"
"Không có gì khác thường cả."
Nói xong, cả hai liếc mắt nhìn nhau, trong mắt đều lóe lên tia sáng. Thích khách vào hiệu thuốc, hiệu thuốc lại không có gì khác thường, như vậy chỉ có một cách giải thích.
Bản thân hiệu thuốc đó không được bình thường!
Dương Vân Huy còn nói thêm: "Về hiệu thuốc này, để có nghe được một vài chuyện."
Nghĩ nghĩ, Bùi Nguyên Hạo đứng dậy: "Đi xem, trên đường tiếp tục nói."
Hắn vừa nói vừa đi ra ngoài. Dương Vân Huy lại đưa mắt nhìn ta, đột nhiên cười nói: "Tam ca, mang nàng ta theo đi."
Không khỏi sửng sốt, ta đưa mắt nhìn hắn, không biết hắn đang có ý gì. Dương Vân Huy chỉ cười cười: "Kim Kiều nói nữ tử này rất lợi hại, nàng đi theo Tam ca chắc chắn sẽ có chỗ để dùng."
Nghe những lời này của hắn, sắc mặt ta bất giác thay đổi.
Kim Kiều nói vậy với hắn?
Bọn họ còn nói gì nữa không?
Bùi Nguyên Hạo cũng nhìn ta, phất tay: "Thanh Anh, ngươi cũng đi cùng đi." Nói xong, hắn không quay đầu mà tiếp tục đi ra ngoài.
Hắn đã lên tiếng, ta không còn cách từ chối, chỉ đành đi theo. Dương Vân Huy đứng ngay cửa, nhìn ta cười cười, nụ cười đó toát ra cảm giác tà mị khó mà miêu tả khiến ta bất giác run rẩy.
Bên ngoài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-doi-khuynh-thanh-phi-tan-bi-vut-bo-o-lanh-cung/1132019/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.