Ta bị hắn đè bên dưới, muốn giãy dụa nhưng toàn thân đều bị cơ thể nóng bỏng bên trên ép tới mềm nhũn, hai tay đẩy ngực hắn cũng dễ dàng bị bắt lại. Cả người ta cứ nằm như vậy, mặc mọi hành động của hắn.
Tay như cục than mỗi lúc một nóng, từng cái vuốt ve đều như châm lửa. Bàn tay chậm rãi vòng qua eo, dọc theo sống lưng đi về phía trước, đầu ngón tay nhẹ nhàng gỡ bỏ lớp áo trên người.
Một khắc đó, da thịt của ta lộ ra bên ngoài, tiếp xúc với không khí lạnh băng khiến cả người run lên.
Mà đúng lúc ấy, ngón tay hắn lại xẹt qua miệng vết thương của ta.
"A!"
Một trận đau nhói đánh úp khiến ta hoàn hồn, ta lập tức dùng sức đẩy hắn ra: "Đừng!"
Bùi Nguyên Hạo không kịp đề phòng, thiếu chút đã bị ta đẩy ngã xuống dưới. Đầu hắn đập mạnh vào giường, mở to hai mắt nhìn ta.
Ta kinh hoảng, mắt thấy y phục đã cởi ra một nửa, cảnh xuân trước ngực nửa ẩn nửa hiện khiến khuôn mặt ta đỏ bừng, hận không thể tìm cái hố chui xuống. Ta cuống quít duỗi tay cầm mớ quần áo hỗn độn che thân thể mình, run rẩy cuộn vào một góc.
Ánh mắt Bùi Nguyên Hạo đột nhiên trở nên sâu hơn, hắn xoay người ngồi thẳng dậy, đưa lưng về phía ta.
Vừa rồi dưới tình thế quá gấp mới đưa tay đẩy hắn, nhưng người trước mặt tính tình thế nào ta quá rõ, những đêm ở Thượng Dương Cung khi trước ta sẽ mãi mãi không quên. Nếu chọc giận hắn, chỉ sợ...
Càng nghĩ ta càng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-doi-khuynh-thanh-phi-tan-bi-vut-bo-o-lanh-cung/1132014/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.