Chỉ một khắc, cả bầu trời tối đen đã rực sáng như ban ngày, từng chùm pháo hoa nở rộ, phảng phất như những bông hoa trên tán cây cổ thụ, hồng vàng xanh tím, từng đóa từng đóa nở rộ giữa bầu trời đêm, đủ màu đủ sắc khiến mọi người đều không nhìn kịp.
Như một ngọn đèn rực rỡ giữa trời đêm!
Mọi người xung quanh đều bị cảnh đẹp làm cho ngây người, tất cả cùng đồng loạt hoan hô.
Ta đứng giữa đám đông, ngửa đầu nhìn cảnh tượng trước mắt. Ánh sáng từ từng chùm pháo hoa ánh vào mắt ta. Ta đột nhiên cảm thấy những tầng âm u dần dần tan đi.
Ta theo bản năng duỗi tay, huơ huơ trước mặt.
Mỗi lúc một rõ.
Khóe miệng cong lên ý cười, tay ta hình như vừa bắt được thân ảnh trên tòa thành kia.
Hắn vẫn đứng đó, từng đợt pháo hoa chiếu lên hình bóng quen thuộc kia.
Đột nhiên, hắn xoay người đi xuống.
Nhìn hắn rời đi, mọi người xung quanh lập tức hoảng loạn, ai nấy tựa hồ đều muốn ngăn cản, nhưng hắn chỉ vung tay, kiên quyết đi xuống.
Hắn làm gì vậy? Chẳng lẽ hắn xuống để tới đây sao?
Ta xoay người muốn rời đi. Tuy rằng ta vẫn chưa đưa ra quyết định rốt cuộc có trở về vì Du Nhi không, nhưng ta không muốn dưới tình cảnh này bị bọn họ phát hiện, vì bọn họ tìm về.
Vừa quay đầu, một đường sáng đột nhiên hiện lên trước mắt.
Đường sáng này như sét đánh giữa trời, giống như ngọn đèn phá tan sương mù. Đôi mắt ta đột nhiên rực sáng, mọi thứ xung quanh đều trở nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-doi-khuynh-thanh-phi-tan-bi-vut-bo-o-lanh-cung/1132008/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.