Ta đột nhiên có một loại cảm giác trống rỗng kỳ quái, ta đã đạt được tự do, đây là mong đợi lớn nhất của ta trong những năm gần đây. Thế nhưng, ở giờ khắc ta được như ý nguyện này, ngoài tự do, cuối cùng ta cũng là hai bàn tay trắng!
Không có người thân, không có bạn bè, thậm chí —— không có một nơi ấm áp để quay về.
Loại cảm giác này, thật giống như một người trào dâng ý nghĩ trở về, lại đột nhiên phát hiện, bản thân không nhà để về.
Ta đứng ở chỗ đó, cảm giác mình thật cô đơn lẻ loi, hết thảy xung quanh đều là xa lạ, giống như dòng nước chảy qua bên người mà không đọng lại, không có một chút quan hệ gì với ta. Cũng không biết lại qua bao nhiêu năm, những cung nữ bị bức tường hoàng cung gặm nhấm thanh xuân đó, khi bọn họ chờ đợi đến cùng, rốt cuộc đến lúc được rời đi, có phải sẽ hoảng sợ mê man giống như ta không……
Thế nhưng, lại hoảng sợ mê mang thì thế nào, cuộc sống vẫn phải tiếp tục.
Ta lại đi được một lúc lâu, mới phát hiện bụng đã đói đến kêu thầm thì, tìm thấy một quán chuyên bán đồ ăn vặt trên con phố nhỏ, ăn một chén hoành thánh tươi mới.
Ăn xong, móc ra một khối bạc vụn đưa tới.
Ông chủ quán nhìn thấy bạc vụn, dường như sửng sốt một chút, bảo ta đợi một lát, mới gom đủ tiền bù, ta thu lại bỏ vào túi tiền của bản thân, trong lòng lại càng thêm cảm kích Hoàng Gia.
Lúc trước ta cũng cảm thấy kỳ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-doi-khuynh-thanh-phi-tan-bi-vut-bo-o-lanh-cung/1132005/chuong-98.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.