Mắt thấy đám thổ phỉ này càng ép càng gần, số lượng hộ vệ dư lại không nhiều lắm, vội vàng lui về sau, vây ở xung quanh bảo vệ Bùi Nguyên Hạo.
Thế nhưng cho dù đến lúc này, hắn vẫn đứng ở nơi đó lạnh lùng như cũ, không có dấu hiệu lui bước nào.
Tim của ta giống như muốn nhat ra khỏi lồng ngực, làm sao bây giờ? Nếu như đám thổ phỉ này lại một lần nữa tấn công, chỉ sợ những hộ vệ này sẽ không ngăn cản được, lẽ nào —— thật sự phải chết ở chỗ này sao?
"Tiểu tử, hiện tại cầu xin tha thứ còn kịp."
"..." Bùi Nguyên Hạo lạnh lùng nhìn hắn.
"Đem tiền của ngươi, còn có nữ nhân kia lưu lại, lão tử lưu ngươi một cái mạng."
Ta ngồi ở trong xe, tay gắt gao nắm rèm cửa, mồ hôi lạnh ở lòng bàn tay thấm ướt mảnh vải, Bùi Nguyên Hạo từ từ quay đầu liếc mắt nhìn ta, trong đôi mắt thâm thúy kia vẫn không có một chút độ ấm nào, mà nụ cười ở khóe môi của hắn, cũng âm lãnh như trước.
"Ngươi, cũng xứng?"
Một câu nói này triệt để chọc giận tên thổ phỉ kia, gã trợn tròn đôi mắt, trong mắt gần như phun ra lửa, con mắt của tên thổ phỉ bên cạnh cũng lộ ra hung ác, rối rít nói: "Báo lão đại, không cần nói lời vô ích với chúng nó, giết chúng nó!"
"Hay, chúng ta làm việc này một lòng vì tiền, vốn cũng đã là lừa gạt Hoàng gia, nếu thật sự còn nhân chứng sống, nói cho hắn biết, thì phiền toái!"
"Giết bọn chúng!"
Hoàng gia? Hoàng gia là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-doi-khuynh-thanh-phi-tan-bi-vut-bo-o-lanh-cung/1131994/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.