Khi ta theo bản năng nói những lời này ra khỏi miệng, sắc mặt Bùi Nguyên Hạo liền trầm xuống, sau đó hắn cười lạnh: "Nếu, ngươi có thể đoán được nhiều chuyện như vậy, vậy vì sao ngươi chỉ nghi ngờ Hoàng hậu?”
Nói xong, ánh mắt của hắn rơi vào cuốn 《 Chú sơ thập tam kinh》nằm ở một góc sáng sủa kia.
Cái gì? Trong lòng ta có chút hoảng hốt, ý của hắn là - -
"Không, không phải Thái tử điện hạ!"
"Vì sao?"
Ta cắn cắn môi dưới, nói: "Thái tử điện hạ đối với người ngoài rất ôn hòa thiện lương, người như hắn hẳn sẽ không hạ độc trong chén trà của mẫu hậu mình. Hẳn không phải là hắn, nhất định không phải là hắn!"
Mặc kệ trước đó có xảy ra chuyện gì, sau này có xảy ra chuyện gì, ấn tượng khắc sâu trong lòng ta về Bùi Nguyên Tu vĩnh viễn đều dừng lại ở buổi chiều tươi sáng đầy nắng ấy, hắn một thân áo trắng đứng ở trước giá sách, im lặng đọc sách, hàng mi thon dài bị phủ một tầng ánh nắng, mềm mại như cánh hoa bồ công anh, mang đến cho người ta xúc cảm ấm áp.
Ở trong đêm ấy cũng chính hắn là người đã từng đứng trước mặt ta, bênh vực cho ta.
Mặc kệ có như thế nào, ta vẫn sẽ tin tưởng hắn!
Giọng nói Bùi Nguyên Hạo bỗng trở nên rét lạnh: "Ngươi tin tưởng hắn như vậy?"
Ta cắn chặt răng, gật đầu.
Đôi con ngươi của hắn bỗng trở nên sâu thẳm đen tối như một cái động không đáy, một chút ánh sáng cũng không có, ta thậm chí nghe thấy âm thanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-doi-khuynh-thanh-phi-tan-bi-vut-bo-o-lanh-cung/1131992/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.