Người nọ cười cười: "Trễ như thế còn một mình đi tới, đương nhiên là trực đêm."
Trực đêm? Hai chữ hời hợt, lại làm cho ta cảm thấy nghi hoặc càng sâu hơn, ta vốn là thị nữ của Diêu Anh Tuyết, kiểu gì cũng không tới phiên ta đi trực đêm cho hắn, huống hồ, vụ án này còn chưa xong, ta cũng coi như là người mang tội, tại sao phải để ta đi trực đêm?
Nhưng mặc kệ nghĩ như thế nào, đường dưới chân cứ đi từ từ là xong, chờ ta ngẩng đầu một cái, đã đến trước cửa tẩm điện.
"Điện hạ, người tới."
Tùy tùng đi theo sau đứng ở cửa cúi đầu, sau đó quay đầu hướng ta nói: "Vào đi thôi." Nói xong, liền xoay người đi.
Đứng ở trong bóng đêm lạnh như băng, ta hơi có chút run rẩy, nhưng vẫn là lấy hết dũng khí, đẩy ra cánh cửa khép hờ, từ từ đi vào.
Đại điện hoàn toàn trống trải như trước, trên giá cắm nến bên giường, một ngọn nến nhẹ nhàng chập chờn, tỏa ra tầng tầng màn che một bóng người quen thuộc, hắn ngồi sát ở đầu giường, quần áo màu đen hầu như dung nhập vào trong bóng đêm, chỉ có bên trong cặp mắt sạch sẽ lấp lánh rực tỡ, là bình tĩnh nhìn ta.
Ta đi tới cúi người cúi đầu: "Nô tỳ, bái kiến Tam điện hạ."
"Ừ, tắt đèn đi."
Giống như là hoàn toàn không cần giải thích, cũng không cần bất kỳ lời thuyết minh, hắn cứ nằm xuống như vậy, mà ta cũng chỉ có thể đi tới, thổi tắt ngọn nến, sau đó mò lấy cây đèn bên giường, dựa sát tường ngồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-doi-khuynh-thanh-phi-tan-bi-vut-bo-o-lanh-cung/1131983/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.