Bị đưa về dưỡng thương đã nhiều ngày, mỗi ngày Tề vương đều đến thăm ta, hai ngày sau khi về, ta sốt cao không lùi, bị thương nặng mức ngay cả đứng dậy cũng khó, hắn gấp đến độ sứt đầu mẻ trán dẫn theo thái y vội tới chẩn bệnh cho ta, chờ tình huống của ta tốt hơn một chút, hắn liền canh trừng ở đầu giường, đôi khi còn canh giữ trong thời gian rất dài.
Nếu là người bình thường, có một người đệ đệ như thế, cuộc đời này chỉ vậy là đủ.
Nhưng, hắn là hoàng tử nhà trời, là Tề vương điện hạ.
Ta có ngốc, có cổ hủ, cũng sẽ không ngốc đến mức kia, vì thế cười nhạt một tiếng: "Du Nhi, sau này đừng nói đến chuyện này nữa, vụ án của ta còn chưa xong."
Ngày đó hôn mê bất tỉnh trên đại đường Hình bộ, tỉnh lại đã ở Dịch Đình, ta cũng không biết kết quả thẩm tra cuối cùng là gì, mà câu nói cuối cùng Thái tử hỏi Bùi Nguyên Hạo, hắn trả lời như thế nào.
Ta sẽ không khờ dại cho rằng, hắn cứ như vậy ném ta về Dịch Đình là xong, ta chỉ không biết, Bùi Nguyên Hạo sẽ xử lý ta như thế nào.
Rửa mặt chải đầu xong, Du Nhi bày một ít đồ trong hộp đựng thức ăn ra, là một chút cháo trắng rau dưa, nàng ấy lấy một ít dưa cùng thịt muối cho vào trong cháo, sau đó bưng đến bên giường, đút cho ta từng chút một.
Du Nhi cũng không phải cô nương cẩn thận, nàng ấy tùy tiện đã quen, lỗ mãng như con hổ nhỏ, nhưng mấy ngày nay chăm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-doi-khuynh-thanh-phi-tan-bi-vut-bo-o-lanh-cung/1131980/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.