Bị bọn họ kéo ra ngoài một cách hung ác, đợi đến lúc vào phòng thẩm vấn, nơi đó đèn đuốc sáng trưng vẫn như cũ, Bùi Nguyên Sâm dù bận vẫn ung dung ngồi ở chỗ kia, nhìn thân thể rách nát không chịu nổi của ta, thản nhiên nói: "Như thế nào? Hôm nay đồng ý nhận tội?"
Vừa thấy hắn ta, thống khổ trên thân ta như sống dậy, nhưng ta vẫn nói: "Cho dù có thẩm vấn ở đây, nô tỳ cũng sẽ không nói."
Hắn ta nghe thấy, trên mặt lập tức lộ ra vẻ giận dử, hung hăng nói: "Được lắm, ngươi mạnh miệng, ta muốn xem ngươi có còn sống để ra khỏi cái Thiên Lao này hay không!" Nói xong hắn ta nói với người bên cạnh: "Ra tay!"
Người trong thiên lao, đều là cao thủ hành hình.
Dễ dàng có thể khiến cho một người thấu hiểu cảm giác chết đi sống lại là như thế nào.
Sau lần thứ ba ta hôn mê bất tỉnh, mặc kệ là giội nước lã hay là dùng cách nào, ta đều không thể khôi phục ý thức, bọn họ lại kéo ta trở về nhà giam, vứt ta vào giống như vất một bao tải cũ rách.
Không biết qua bao lâu, ta mới từ trong hắc ám cùng thống khổ tỉnh lại, vừa mới có chút tri giác, liền cảm thấy các đốt ngón tay như gãy nát kia được bàn tay thô ráp nắm lấy nhẹ nhàng vuốt ve, một loại cảm giác ấm áp nói không nên lời từ đầu ngón tay truyền đến trong lòng, cũng khiến ta dần khôi phục ý thức.
Là ông lão kia, bàn tay ông ấy cách một lớp hàng rào nắm lấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-doi-khuynh-thanh-phi-tan-bi-vut-bo-o-lanh-cung/1131971/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.