Chương trước
Chương sau
Bùi Nguyên Sâm bị ta hỏi ngược lại sửng sốt, người chung quanh cũng khẩn trương nhìn về phía hắn.
Nhưng dù sao hắn cũng là Hoàng tử đã trải qua nhiều sóng gió trong cung, rất nhanh đã phản ứng kịp, nói: "Bởi vì vừa rồi bản điện hạ cũng không ngờ, sẽ có người lớn mật dám hạ độc hoàng hậu nương nương, chỉ nghĩ đến trong lúc ngươi chuẩn bị có chút nhầm lẫn, chẳng qua hiện tại bản điện hạ nghĩ đến mới thấy là ngươi đang hạ độc!"
Nói xong, hắn lại xoay người nói: "Phụ hoàng mẫu hậu, nha đầu này cực kỳ xảo quyệt, chỉ sợ không dụng hình nàng ta sẽ không khai!"
Dụng hình?!
Ta vừa nghe đến hai chữ ấy, sắc mặt lập tức trắng bệch, mà Hoàng thượng nhìn ta một cái, cả giận nói: "Có người dám cả gan hạ độc Hoàng hậu, trẫm sẽ không khoan dung nữa đâu! Người đâu, kéo nàng ta xuống, dụng hình cho trẫm- -!"
"Phụ hoàng không cần!"
"Phụ hoàng không cần!"
Hoàng thượng còn chưa nói xong, hai giọng nói đồng thời vang lên.
Một giọng nói đương nhiên là Bùi Nguyên Phong che chở ta, còn giọng nói còn lại, ta thật không ngờ sẽ là Bùi Nguyên Tu!
Nói xong câu đó, hắn đứng dậy bước ra khỏi chỗ của mình, đứng trước mặt ta, ngăn cản bọn thị vệ đang hùng hùng hổ hổ đi tới!
Giây phút đó, tất cả đều sợ đến ngây người.
Trên mặt Hoàng thượng cùng Hoàng hậu cũng lộ ra vẻ không dám tin, nhìn hắn: "Nguyên Tu, con đang làm cái gì?"
"Thái tử điện hạ, chàng - -" Nam Cung Ly Châu ở bên cạnh cũng kinh ngạc không thôi, hoàn toàn không tin hắn sẽ ra tay giúp ta, vội vàng nói: "Điện hạ, vì sao chàng - -?"
Bùi Nguyên Tu nhìn bọn họ, lại nhìn ta, ánh mắt của hắn vẫn ôn hòa kiên định như cũ, cho dù trong đêm đen mù mịt, vẫn như ánh nến nhàn nhạt mang theo hơi ấm sưởi ấm cõi lòng ta, sau đó hắn nói với Hoàng thượng, Hoàng hậu: "Phụ hoàng, mẫu hậu, nhi thần có thể đảm bảo, Thanh Anh tuyệt đối sẽ không hạ độc Mẫu hậu, nàng ấy không phải người như thế!"
Ân Hoàng hậu nhìn ta một cái, đột nhiên cười lạnh nói: "Xem ra, cung nữ này thật đúng là không đơn giản, có thể khiến  cho cả Thái tử và Tề vương đều cầu xin giúp nàng ta."
Bà ấy nhìn ta, nói: "Bản cung, thật đúng là xem thường ngươi rồi."
Ta quỳ ở nơi đó, không chỉ có thân thể, ngay cả trái tim cũng lạnh.
Làm sao cũng không thể tin, chỉ một hồi dạ yến, lại sẽ xảy ra nhiều chuyện như thế; càng không thể tưởng tượng chính là, Tề vương cùng Thái tử đều cầu xin thay ta!
Không kịp suy nghĩ xem thái độ của bọn họ đối với ta là gì, giờ khắc này ta rất rõ ràng, ta đang ở trung tâm của bão tố, hơi vô ý một chút cũng có thể tan xương nát thịt, hồn bay phách tán.
Hoàng thượng, còn có Ân Hoàng hậu, bọn họ sẽ xử ta như thế nào?
Ngay tại lúc ta lo lắng không thôi, Ân Hoàng hậu vẫn im lặng đột nhiên nói: "Tam điện hạ, chuyện này xảy ra trong Thượng Dương cung, người này cũng là thị nữ trong Thượng Dương cung của ngươi. Chuyện xảy ra, ngươi nói xem, nên xử lý như thế nào?"
Bùi Nguyên Hạo từ từ ngẩng đầu, cặp mắt kia giống như ánh mắt của dã thú, lạnh băng sáng quắc trong đêm tối lạnh lẽo.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.