Tiểu Vũ? Ta cho rằng chính mình nhìn lầm rồi, mở to hai mắt nhìn hắn, nhưng người thiếu niên trước mắt này, mặt mày tuấn lãng, dáng người cao ngất, vẻ mặt xấu hổ đứng ở đằng kia, cả người mặc cẩm y ngọc không khiến hắn càng thêm quý khí, nhưng có chút bồng bột. Không phải Tiểu Vũ thì là ai? Chẳng lẽ nói, hắn chính là… Trong đầu của ta có tia sáng vụt lóe lên, tiểu Vũ – Võ – Ngũ Hoàng Tử! Hóa ra hắn chính là ngũ Hoàng tử, đường đường là Tề vương điện hạ, thống lĩnh tam quân đại doanh Tây Bắc, đánh đâu thắng đó, tướng quân thiếu niên không gì cản nổi Bùi Nguyên Phong. Trong lúc này, ta kinh ngạc không nói ra lời, chỉ ngây ngốc nhìn hắn, mà vẻ mặt của hắn của xấu hổ, cúi người vái lạy Hoàng thường, ánh mắt lại liếc trộm nhìn ta: ‘’Ta… không cố ý.’’ ‘’…’’ ‘’Thật sự, không phải cố ý.’’ Ta lui về bên cạnh Diêu Ánh Tuyết, còn chưa có phục hồi lại tinh thần từ trong trận biến cố nghiêng trời lệch đất này, ánh mắt của Ân Hoàng hậu lại đặc biệt lợi hại nhìn ta một cái, lại nhìn Bùi Nguyên Phong nói: ‘’Phong nhi, con đang nói chuyện cùng ai?’’ Tiếng nói vừa dứt, người trên dạ yến dường như đều cảm giác được chuyện gì, tất cả đều yên tĩnh trở lại, nhìn Bùi Nguyên Phong, hắn đứng ở nơi đó, cả người có chút sững sờ, ấp úng không đáp được. Ân Hoàng hậu nhăn mày lại, vừa muốn mở miệng, đã bị tiếng trống thanh canh ở nơi xa truyền đến ngắt lời. Canh hai rồi. Những nhóm người trong cung ở nơi xa còn không biết trên yến hội đã xảy ra chuyện gì, vẫn tấu nhạc hoan ca như cũ, Ngọc Công công lại phân phó nhóm người tiểu hí tử đánh một hồi ‘’Làn điệu hoa sen rụng’’, sai người ở phía xa đài nước tìm niềm vui, còn có hai tên tiểu thái giám chen lách rơi xuống nước, giống như chó bị rơi vào nước, chật vật không thể chịu nổi, vừa thấy tình cảnh này, mọi người trong bữa tiệc đều buồn cười. Trong lúc này một mảnh hoan ca, cổ nhạc vang lên, lập tức mới che dấu đi không khí xẩu hổ vừa rồi. ‘’Thôi, đêm nay vốn là mọi người vui vẻ, cũng đừng trách cứ Phong nhi nữa rồi.’’ Một câu nói của Hoàng thượng, Hoàng hậu cũng không tiện nói gì nữa, vì thế mọi người lại nhao nhao bắt đầu nâng chén, lúc này ta mới nhẹ nhàng thở ra, theo bản năng giương mắt nhìn, lại thấy Bùi Nguyên Phong cũng đang vụng trộm nhìn ta, vẻ mặt xấu hổ nháy nháy lông mi với ta, dáng vẻ muốn nói lại thôi. Ta vội vàng cúi đầu. Rốt cuộc dạ yến lại khôi phục lại không khí vui vẻ như trước, mà ta mới vừa trải qua một loạt biến cố, tâm tình lại không thể tìm được một chút thoải mái. Bởi vì ta còn nhớ lời nói mà vừa nãy bọn Hồng Vi nói. Bọn họ nhất định là muốn làm chuyện xấu gì đó, nhưng rốt cuộc là bọn họ muốn làm gì? Ta nhìn dạ yến trước mặt, không có gì khác thường, Diêu Ánh Tuyết đã chuẩn bị toàn bộ, lúc này đến thời điểm mang nước canh lên, Hoàng hậu nhìn ra nói: ‘’Sao toàn là đồ đầy dầu mỡ, vừa rồi ăn hai miếng bánh trung thu lại uống vào chút rượu, trong ngực như muốn bừng cháy.’’ Diêu Ánh Tuyết vừa nghe, vội vàng nói: ‘’Nương nương, thần thiếp lại vẫn chuẩn bị một chút trà hạnh nhân, có thể giải ngấy.’’ ‘’Ưm, cái này ngược lại còn được.’’ Những người khác thì muốn cháo thịt, muốn điểm tâm, chỉ có Hoàng hậu và Diêu Ánh Tuyết muốn trà hạnh nhân, phân phó xuống không tới một khắc, thức ăn liền được đưa lên, đầu bếp nữ chuyển cái khay đi qua, ta đứng sau người Diêu Ánh Tuyết, chỉ có thể tiến lên tiếp nhận. Ta đem cái khay đi tới chỗ ngồi chính giữa, bưng lên chén trà của Hoàng hậu, đang muốn thả trước mặt nàng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]