Ta ngẩng đầu, chỉ thấy hắn nhìn thoáng qua túi bạc trong tay ta, lạnh lùng nói: ‘Người nào?’’
‘…’’ Ta cắn môi dưới, cúi đầu.
‘Là phu nhân?’’
Trong lòng ta kinh ngạc, vội vàng lắc đầu phủ nhận: ‘Không, không phải phu nhân, thù lao này chính là…’’
‘Là của ai?’’
‘…Là, nô tỳ.’’ Nói xong câu đó, mặt ta đã sung huyết đỏ bừng, trong lòng bàn tay đều toát mồ hôi lạnh, mà hắn đang cầm lấy cổ tay của ta cũng từ từ buông lỏng ra.
‘A...’’
Hắn nhíu lông mày, lúc ánh mắt lại nhìn về phía ta không chỉ có bá đạo kiệt ngạo như thường ngày, càng nhiều thêm một phần khinh miệt hiểu rõ, bị ánh mắt như vậy nhìn, ta cũng cảm giác được tôn nghiêm của chính mình bị giẫm thành bùn dưới chân hắn, một cảm giác hổ thẹn chua xót trào lên trong lòng, cúi đầu càng thấp hơn.
Một bàn tay duỗi ra, nâng cằm của ta lên.
‘Thật ra, dáng vẻ ngươi cũng không tồi.’’
Âm thanh rất nhẹ, tùy tiện, thậm chí mang theo chút trêu tức, trái tim của ta khẽ run lên, theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn hắn, khóe môi đơn bạc Bùi Nguyên Hạo hơi cong lên, hiện lên vẻ lạnh nhạt trên mặt hắn, hắn từ từ cúi đầu, ta tự nhiên khẩn trương đến mức cả người đều cứng ngắc lại rồi, cảm giác hơi thở nóng bỏng của hắn đang phả vào cổ ta.
Hít thật sâu vào một hơi: ‘Hương vị cũng rất dễ chịu.’’
Sau đó, hắn từ từ ngẩng mặt lên, lại từ từ cúi đầu, gần sát đến môi của ta.
Khoảng cách gần trong gang tấc, lông mi dài đen tuyền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-doi-khuynh-thanh-phi-tan-bi-vut-bo-o-lanh-cung/1131940/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.