“Nô tỳ không dám mơ tưởng tới Điện hạ, nô tỳ chỉ là…không cẩn thận bị té ngã.”
“Không cẩn thận bị té ngã, ngươi nơi nào không ngã lại cứ phải ngã vào lòng Điện hạ?” Nàng ta nhìn ta cười lạnh,”Xem ra, ngươi là thấy đêm qua Điện hạ sủng hạnh bổn phu nhân trong tẩm điện, càng thêm sủng ái ta, nên mới cho rằng Điện hạ cũng sẽ xem trọng ngươi thêm vài phần sao?”
Sắc mặt ta trắng bệch,”Không, nô tỳ không hề nghĩ như vậy.”
“Vậy sao?”
Nhìn nàng ta dường như vẫn muốn phát tác, ta rủ mắt xuống nhẹ nhàng nói, “Phu nhân, nô tỳ vô cùng biết rõ thân phận của mình, nô tỳ ở bên phu nhân chỉ là muốn làm tròn bổn phận của mình, nô tỳ chưa bao giờ dám vọng tưởng có được sự sủng ái của Điện hạ, xin phu nhân hãy tin tưởng nô tỳ.”
Nghe được ngữ khí đầy kính cẩn của ta, khiến Diêu Ánh Tuyết cũng không tiện phát tác, nàng ta trừng mắt nhìn ta một lúc, mới từ từ buông tay.
“Được, Nhạc Thanh Anh, tốt nhất ngươi nên nói được làm được, nếu không, đừng trách bổn phu nhân không thủ hạ lưu tình!”
“Vâng ạ.”
Ta lại cúi đầu, lúc này mới dựa vào khung cửa đứng lên, hai chân ta cứ như không còn là của ta nữa, thêm một đầu đầy nước lạnh, bộ dáng vô cùng chật vật, Diêu Ánh Tuyết chán ghét vung tay áo,”Cút!”
Ta ra khỏi viện của nàng ta về phòng của hạ nhân, đoạn đường không xa nhưng ta đi đứng đặc biệt gian nan, nhiều lần lảo đảo suýt ngã nhào ra đất, chỉ có thể bám vào mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-doi-khuynh-thanh-phi-tan-bi-vut-bo-o-lanh-cung/1131937/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.