Qua một hồi lâu, hắn nhẹ nhàng nói,”Ngươi vẫn ở lại Nội Tàng Các, bổn cung thực sự rất vui.”
Ta sửng sốt, ngẩng đầu nhìn hắn.
Gương mặt hắn vậy là cũng đỏ lên một chút, không biết là do đứng dưới ánh mặt trời, hay vì nguyên nhân khác, gặp ánh mắt kinh ngạc của ta, hắn cúi đầu thấp hơn nữa, rồi lại nhìn ta cười cười.
Giờ phút này ta cũng có chút hoảng hốt, gật đầu cười đáp lại nụ cười ôn hòa của hắn.
Nội Tàng Các vẫn luôn yên tĩnh, trong không gian dường như tràn ngập sự ấm áp nhàn nhạt.
Lại qua một lúc sau, một bóng dáng xuất hiện trước đại môn, một giọng nói dịu dàng ấm áp như chim hoàng oanh vang lên, “Điện hạ.”
Ta và Bùi Nguyên Tu đều giật mình, hắn vội vàng quay đầu lại, chỉ thấy bóng dáng thon thả đứng ở cửa.
Nhận ra người mới tới, ta liền cảm thấy ánh mặt trời trở nên ảm đạm.
Mỹ nhân trong cung rất nhiều, phi tần của Hoàng thượng, sủng thiếp của Hoàng tử, tính cả các cung nữ như hoa như ngọc đua nhau khoe sắc, tất cả đều kinh diễm động lòng người. Nhưng nếu tất cả những mỹ nhân này ở chung một chỗ, cũng không thể so bì được hai phần với người trước mặt. Gương mặt kia dường như là món quà mà ông trời ban cho, chân mày lá liễu, làn da nõn nà, cánh môi như hoa anh đào, ánh mắt đầy tình ý lấp lánh như ánh trắng, đẹp không sao tả xiết.
Nàng mặc một thân váy dài màu đỏ tươi, bàn tay thon nâng áo váy từ từ đi tới, chân bước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-doi-khuynh-thanh-phi-tan-bi-vut-bo-o-lanh-cung/1131925/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.