Edit: Chiryu Vũ
Mộ Dung Tâm Nguyệt cười trong lòng, nữ tử thanh lâu đều thích như vậy: Tỳ bà che nửa mặt đẹp làm cho người ta có cảm giác thần bí, tò mò, hiếu kỳ sao? Mộ Dung Tâm Nguyệt tức khắc cảm thấy không thú vị, một mình uống khởi rượu... Thanh Y đứng ở trên đài nhìn phía dưới xôn xao, quả nhiên hiệu quả là đúng như dự liệu của nàng, vì thế, nhẹ nhàng duỗi tay tháo khăn che mặt xuống.
Không khí xung quanh tức khắc ngưng trệ, mọi người hít vào một hơi sâu, sau đó lập tức dưới đài sôi nổi hét lên! Mộ Dung Tâm Nguyệt an tĩnh ngồi ở trên bàn xem xét, liếc mắt nhìn Thanh Y một cái, trừng lớn hai mắt, trong lòng xẹt qua một tia kinh diễm.
Chỉ thấy mặt nàng như trăng tròn sáng tỏ, mi mục như thanh liên tú mĩ, mắt cong tinh xảo, má nhỏ chớm hồng, một bộ dáng hoặc nhân (mê hoặc người),đặc biệt là vòng eo vũ mị, nhưng không hề mất đi vẻ thanh thuần. Nhin nàng ta, Mộ Dung Tâm Nguyệt không khỏi nhớ tới Lâm Đại Ngọc (*): Hai mi cong tựa hoa anh túc, một đôi mắt cười ẩn tình thơ! Những lời này hình dung tư thái hiện tại của nàng ta là chuẩn xác nhất. (Đoạn này dịch không chuẩn xác lắm)
"Hay cho một nữ tử đẹp như thiên tiên! Chỉ tiếc lại ở thanh lâu!" Lục Phong ngồi ở một bên bỗng nhiên nói. Mộ Dung Tâm Nguyệt liếc mắt nhìn hắn một cái, nghe khẩu khí của hắn tựa hồ có chút kỳ thị với nữ tử thanh lâu a! Nhưng mà, không phải nam tử cổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-doi-doc-sung-thu-nu-lam-phi/1513160/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.