🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

7



Sân nhỏ mà chúng ta đang ở là nơi mà Hồ Mặc biến ảo ra, nghe nói là bắt chước kiểu dáng kiến trúc đang được lưu hành nhất của triều đại này.



Hồ Mặc cất giấu rất nhiều đồ của nhân tộc, tất cả đều là đồ mà mấy trăm năm qua hắn vào nam ra bắc mang về, sách vở, vũ khí, châu báu, cái gì cần đều có hết.



Tống Tri Thời rất có giáo dưỡng, hắn chưa bao giờ chủ động chạm vào thứ gì trong nhà, chỉ yên lặng nán lại trên giường.



Nếu hắn là một cây nấm, chuyện này cũng chẳng có gì lạ.



Nhưng hắn lại là nhân tộc, phải chăng có nên hiếu động hơn một chút?



Ta cân nhắc một hồi, hỏi hắn có muốn đi ra ngoại dạo chơi chút không.



Ta bày tỏ là mình có thể ôm hắn đi (giống như người ôm mèo hay ôm chó vậy đó).



Nhưng hắn lại chấn động cực mạnh, vạn phần từ chối, liều mạng xê dịch về đằng sau.



"Không được! Không thể! Không cần!" Vẻ mặt hắn tràn đầy kháng cự: "Cô nương sao có thể như vậy chứ?"



Để tỏ vẻ mình thật sự có thể, ta trực tiếp bứng hắn ra, tránh đi vết thương rồi ôm ngang eo hắn lên.



Ta đắc ý nhìn về phía sủng vật của mình, hắn, hắn vẻ mặt trống rỗng, dường như đã mất đi linh hồn.



Ta không thể làm gì khác hơn là bỏ cuộc, buông hắn xuống.



Hắn thở phào nhẹ nhõm, trầm mặc một hồi, cuối cùng khó khăn lên tiếng: "Cô nương, nam nữ có khác."



Cuối cùng dưới

Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-doi-dai-lau/2928280/chuong-7.html

Chương trước
Chương sau
Nghe truyện Một Đời Dài Lâu
Chương 7
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.