Tống Tri Thời lui tới giữa A Như và thế tục. Mới đầu Tống Tri Thời chưa bao giờ nghĩ sẽ mang A Như xuống núi. Hắn thà rằng chính mình bôn ba hơn một chút cũng không muốn kéo nàng vào trong vũng bùn lầy nơi trần gian.
A Như tốt đẹp như vậy, bởi vì bản thân nàng sáng ngời rực rỡ cho nên nàng nhìn hắn cũng như đang nhìn một thứ gì đó đẹp đẽ vô cùng, chưa bao giờ keo kiệt lời ngợi ca.
Tống Tri Thời niên thiếu thành danh, bây giờ càng đã trải qua muôn trùng mưa gió, đã luyện ra một trái tim bình tĩnh trước mọi lời khen chê. Nhưng mà khi đôi mắt của nấm nhỏ sáng lên, reo hò hoan hô: "Woa, Tống Tri Thời thật là giỏi ghê!" Tống Tri thời liền không nhịn được đỏ mặt cười rộ.
Hắn xấu hổ nhưng cũng vô cùng vui sướng.
Mặc dù ta không còn tốt như vậy, nhưng mà nàng vẫn cảm thấy ta tốt đẹp...
Nếu A Như biết ở nơi mà nàng không nhìn thấy, Tống Tri Thời ở nhân gian có vô vàn tiếng xấu, là một tên gian nịnh "Uổng đọc thi thư thánh hiền, bôi nhọ danh dự của Tống gia", thì nàng sẽ thất vọng chứ?
Tống Tri Thời không dám đánh cược.
Nhưng mà con đường hướng lên trên luôn tràn đầy chông gai gian khổ, nơi nơi đều là bùn lầy. Cho dù là Tống Tri Thời cũng không thể không chong đèn thâu đêm, mưu tính bôn tẩu suốt những ngày dài đêm trắng. Văn thư giấy tờ xem mãi không hết, xã giao yến tiệc từ chối không xong, ở trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-doi-dai-lau/2928260/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.