Cuộc sống sau khi cưới ngoại trừ ban đêm thì còn lại chẳng có gì khác lúc trước.
Khi Tống Tri Thời không ở nhà, A Như hoặc là đi ngủ, hoặc là sẽ đi tìm người hầu để nói chuyện phiếm g i ế t thời gian.
Người hầu của Tống phủ đổi vô cùng thường xuyên, thậm chí đến sau này cả phủ cũng chỉ còn mỗi Tống Tri Thời và A Như sinh sống.
Bọn họ giống như hai cây dây leo chặt chẽ sinh trưởng ở cũng một nơi, hệt như đã về tới đình viện trong núi sâu năm ấy.
Thỉnh thoảng Hồ Mặc sẽ tới chơi, hắn đã từng nói bóng nói gió với A Như rằng kiểu thân mật như thế này cũng không bình thường đâu, cứ như đã đánh gãy xương cốt rồi vò vào trong thân thể của nhau vậy, khiến người ta nhìn thôi đã không thở nổi.
A Như từ chối cho ý kiến.
Nàng là một cây nấm không để tâm đến đại đa số chuyện trên đời này, nếu không phải là Tống Tri Thời cố chấp nắm lấy tay nàng như thế thì ở Tống phủ hay ở trong núi cũng có gì khác nhau đâu.
Vào dịp yết bảng khoa cử của một năm nào đó, cuối cùng Tống Tri Thời cũng thoát thân ra khỏi khoảng thời gian bận rộn tối mắt tối mũi này, có thể cùng A Như ra ngoài dạo chơi.
Dưới trà lâu, các sĩ tử thi đỗ vui sướng hân hoan đi ngang qua. A Như thấy mới lạ, không khỏi nhìn nhiều mấy lần.
Tống Tri Thời ghen nói: "Ta cũng có thời điểm như vậy, chỉ là nàng không thấy thôi."
Xuân phong đắc ý mã đề tật, nhất nhật khán tận trường an hoa*, cỡ nào khí phách thiếu niên.
[*Xuân phong đắc ý mã đề tật, nhất nhật khán tận trường an hoa: Đắc ý gió xuân chân ngựa vút, một ngày xem hết Trường An hoa.]
A Như chê cười hắn: "Tống Tri Thời, nhưng ta mới nhìn một chút thôi mà, chàng hẹp hòi quá đi, cái này mà cũng so đo."
Tống Tri Thời không lên tiếng, cầm tay ta thưởng thức hồi lâu, sau đó mới buồn bã nói: "Nàng không được nhìn thấy người ta trẻ tuổi mỹ mạo hơn liền ghét bỏ ta."
A Như sửng sốt, nàng cẩn thận ngắm nhìn hắn, thấy được nơi khóe mắt hắn đã có rất nhiều nếp nhăn.
Năm Tống Tri Thời bốn mươi tuổi, kinh thành đã xảy ra rất nhiều đại sự.
Nhà cựu thủ phụ bị tịch thu, quyền hoạn Uông công công bị chém đầu ở Ngọ Môn. Thủ cấp của hai người bị dâng tặng trước mộ phần của Tống tế tửu.
Sau đó thánh thượng bị tân hoàng giam cầm, bị ép buộc phải nhường ngôi. Người có công phò tá lớn nhất là con trai của ông ấy, thủ phụ Tống Tri Thời.
Thiên hạ ồn ào xôn xao.
Bên ngoài Tống phủ có thư sinh giận dữ mắng mỏ Tống Tri Thời bất trung, bất hiếu, bất nghĩa.
Trong đó có một người có tiếng mắng lớn nhất, giọng nói của hắn sắc nhọn: "Đẹp mặt thật! Người người đều nói Tống tế tửu thanh liêm trung nghĩa, thế mà sinh ra đứa con trai lại một lòng sa vào quyền thế xa hoa. Đều nói con trai giống cha, có thể thấy được người này chẳng qua cũng chỉ là cố làm ra vẻ để lấy thanh danh tốt. Một tên muốn có thanh danh, một tên trông cầu quyền lợi, thực sự là rắn chuột một ổ!"
Có người phụ họa hắn: "Nói chí phải, thế mà vẫn còn người nói rằng chuyện Tống tế tửu qua đời có ẩn tình khác. Ta thấy ấy hả, cho dù ông ta bị bệ hạ ban c h ế t đều là đúng. Từ xưa đến nay, quân muốn thần c h ế t thì thần không thể không c h ế t, mưa móc sấm chớp đều là quân ân cả!"
A Như rút sợi nấm về, không nghe tiếp nữa.
Ngày đó bên ngoài Tống phủ máu đỏ thấm đẫm.
Đối với những tiếng kêu thảm thiết bên ngoài phủ, Tống Tri Thời mắt điếc tai ngơ: "Lúc tin phụ thân ta mất truyền đến, bách tính trong kinh thành tự phát đưa tang ai điếu, tiếng khóc tràn ngập cả kinh thành." Hắn đổ một ly rượu gạo xuống trước Cầu Tri Viện, nơi đó từng là chỗ ở của Tống lão gia. "Vậy mà bây giờ mấy tên thư sinh văn nhân này lại trông cậy sẽ đạt được tiếng tăm trung nghĩa từ trên người ông ấy và ta."
A Như làm bạn bên cạnh hắn.
Tống Tri Thời nói: "A Như, nàng đừng sợ ta. Đi tới ngày hôm nay, ta đúng thật không phải người lương thiện gì." Hắn như đang mỉa mai: "Người lương thiện cũng sẽ không đi được tới vị trí hôm nay của ta."
"A Như, nếu có thể ta thật sự hy vọng mình vĩnh viễn đều là dáng vẻ lần đầu tiên chúng ta gặp gỡ, dáng vẻ được nàng ưu ái mà chiếu cố đầy đủ kia."
A Như ôm hắn: "Không sao đâu."
Ngày đó hắn uống rất nhiều rượu, sau khi được A Như xoa dịu thì bắt đầu lải nhải, tựa như muốn kể ra hết tất thảy đau khổ và không cam trong nửa đời đã qua của mình.
Bởi vì có người đau lòng, cho nên đã không còn cần bản thân phải chịu đựng một mình, cũng chẳng thể nào khống chế mọi sự tủi thân và khổ sở của mình nữa.
Hắn nói về những người của Tống gia đã cùng hắn dần dần ly tâm, nói về sư trưởng đã thất vọng vô cùng với hắn, nói cả về bằng hữu đã giận dữ tuyệt giao.
Bọn họ chỉ trích hắn, Tống Tri Thời, sao người lại trở thành cái dạng này!
Tống Tri Thời mờ mịt nói: "A Như, phụ thân sẽ thất vọng vì ta sao?"
A Như biết rõ, đã đến lúc nàng phải ghép lại Tống Tri Thời rồi.
Trong phép tắc của nhân tộc, Tống Tri Thời không phải là một đối tượng nên được tán dương. Nhân gian quá phức tạp, có đôi khi rõ ràng A Như cảm thấy xử sự dựa theo một nguyên tắc nào đó là đúng, nhưng sự thật lại nói có nàng biết rằng không phải như thế.
Tống Tri Thời đi tới ngày hôm nay, ngồi ở vị trí cao, đã báo được thù lớn. Bất kể hắn có nguyện ý thừa nhận hay không thì ở dưới con đường thẳng tới mây xanh này đều đã tràn đầy máu tanh và hài cốt.
Tranh đấu quyền mưu, kẻ bại động một chút là liên lụy toàn tộc. Hoàng vị thay đổi càng là tử thương vô số.
A Như không có ý định tranh cãi rằng Tống Tri Thời làm đúng hay sai, bởi đối với nàng mà nói cái này cũng không quan trọng.
A Như nói với Tống Tri Thời, trong phép tắc của núi rừng, mỗi một cây cỏ vì tranh đoạt ánh nắng và mưa móc, mỗi loài động vật vì tranh đoạt đồ ăn hoặc quyền được sinh sản đều sẽ liều c h ế t để cạnh tranh.
Khôn sống mống c h ế t, núi rừng cũng không phải là nơi quy ẩn đạm bạc mà nhân tộc hay tưởng tượng ra.
"Tống Tri Thời, trước đây ta thích chàng cũng không phải bởi vì cái gọi là phong độ quân tử, mỹ ngọc vô hà của nhân tộc." A Như mỉm cười sờ lên mặt hắn, dùng trán mình chạm vào trán của hắn.
"Ta thích chàng, chỉ bởi vì chàng là Tống Tri Thời, bao gồm cả những thứ tốt và không tốt của chàng."
"Ta từng hỏi chàng đã khỏe chưa, không phải vì ta muốn chàng trở về dáng vẻ xưa cũ. Tống Tri Thời, không có sinh vật nào có thể nhất thành bất biến*. Ta chỉ hy vọng chàng về lại trạng thái khi không còn thống khổ như vậy mà thôi."
[*Nhất thành bất biến: đã hình thành rồi thì giữ nguyên, không thay đổi, không đổi mới.]
Nàng hôn nhẹ vào chóp mũi của hắn: "Đừng tra tấn linh hồn của mình nữa, nó thật đáng thương, mỗi ngày nó đều đang kêu khóc ⸢Đau quá à, A Như cứu ta với!⸥"
Nàng bắt chước một cách khoa trương.
Tống Tri Thời không nhịn được cười rộ lên.
"Kết thúc rồi Tống Tri Thời. Đi làm chuyện chàng muốn làm là được. Chàng biết mà, đối với ta thì trừ chàng ra mọi thứ bên ngoài đều chẳng liên quan gì."
Một ngày này, nấm nhỏ đã ghép được ánh sáng nhảy múa của nàng lại.
Ở trong mắt nàng, năm tháng rèn luyện hắn ngày càng trở nên xán lạn.
Tháng năm từng ngày qua đi, Tống Tri Thời càng ỷ lại vào A như hơn trước, hắn còn học được cách bảo dưỡng chính mình. Mà A Như cũng học được cách phỏng theo dáng vẻ của hắn để biến ra nếp nhăn và tóc trắng trên hóa thân hoàn mỹ của nàng.
Có đôi khi Tống Tri Thời không khống chế nổi tâm trạng của mình, hắn cực kỳ thiếu thốn cảm giác an toàn, cứ quấn lấy A Như hỏi nàng phải làm sao bây giờ?
"Một ngày nào đó ta sẽ c h ế t." Hắn buồn bã nắm tay A Như: "Không cho nàng quên ta."
A Như nói, được.
Qua một thời gian sau hắn lại bắt đầu hối hận, sửa chữa lại lời của mình: "Vẫn nên quên ta đi, nhưng hãy trễ một chút nhé."
A Như dở khóc dở cười, nàng hôn môi hắn như những ngày hắn vẫn còn niên thiếu, vuốt ve khuôn mặt hắn: "Tống Tri Thời, ta sẽ không quên chàng."
Đôi lúc Tống Tri Thời còn sẽ hỏi nàng: "A Như, con người sẽ có chuyển thế sao?"
A Như nói, có.
Tống Tri Thời khẽ thầm thì: "Vậy nàng đừng đi tìm ta. Đó không phải là ta, ta không thể để hắn có lời như vậy được." Hắn tức giận bất bình rồi lại bắt đầu lo lắng: "Ta đã đọc rất nhiều câu chuyện chí quái rồi. A Như, nàng không được dễ tin người khác như đã tin ta nghe không."
Nếu kiếp sau hắn là một tên súc sinh, làm hại A Như thì phải làm sao đây?
Hay nếu kiếp sau hắn thật sự là người tốt, vậy người đó cũng sẽ chải tóc cho A Như giống hắn đã làm, nắm tay A Như đi khắp phố lớn ngõ nhỏ, nấu thật nhiều đồ ăn của nhân gian để A như thưởng thức sao?
Nhưng đây là A Như của hắn mà.
Đến giây phút cuối cùng, Tống Tri Thời càng thêm lo âu, hắn nhắc nhở A Như: "Từ xưa đến nay sau khi quyền thần c h ế t đều không có kết quả tốt đẹp gì. Ta chỉ còn mình nàng, nàng ngàn vạn lần phải bảo vệ bản thân thật tốt, nếu không ta ở dưới cửu tuyền cũng không thể nhắm mắt được."
"Tài sản trên danh nghĩa của ta đều đã thu xếp xong, hết thảy đồ đạc trong nhà cũng đều để lại cho nàng, ngày sau A như nếu cần thì cứ lấy dùng là được."
Giọng nói của hắn dần trở nên vô lực, nước mắt tràn ra ướt nhẹp vành mi: "Mấy năm nay ta đều đang hối hận vì đã kéo nàng vào hồng trần. Trước đây rõ ràng nàng có thể mãi mãi vui sướng mà làm tiểu yêu quái trong núi sâu rừng thẳm. Nhưng A Như à, ta là một người vừa xấu xa lại vừa ích kỷ như thế đấy, nếu không có nàng thì ta đã không thể sống nổi từ lâu rồi."
"Xin lỗi A Như, cảm ơn nàng."
A Như nói: "Không sao đâu."
Tống Tri Thời khó khăn nở một nụ cười, hắn nghĩ, người cũng đã sắp c h ế t, trước khi c h ế t vẫn phải nói chút gì đó tốt đẹp, cho dù là nói trái lương tâm.
Hắn nói: "A Như quên ta đi. Phải tiếp tục vui vẻ mà sống sót nhé."
Nửa câu sau là thật.
A Như trông thấy thanh khí trong mắt hắn dần tan biến, hệt như đã về lại cảnh tượng lần đầu gặp gỡ ấy, hắn nằm hấp hối trước mặt nàng.
A Như ôm lấy hắn, nàng lại biến thành dáng vẻ năm đó, da trắng như tuyết, váy đỏ tươi đẹp.
Tống Tri Thời tham lam nhìn qua, hắn đã không thể nói nên lời.
A Như ôm hắn trở về trạch viện trong núi sâu, theo bước chân của nàng, cửa chính đóng lại, cỏ cây khô héo, vàng bạc châu báu hóa thành tro tàn.
Vô số sợi nấm mọc ra từ trên người nàng, quấn chặt lấy nàng và Tống Tri Thời.
Đôi ngươi của Tống Tri Thời bởi vì kinh ngạc mà rung động không nguôi.
A Như nói: "Tống Tri Thời, chàng nói dối dở thật đấy." Nàng xinh xắn cau mũi lại một cái: "Nếu ta quên chàng, chàng nhất định sẽ vào trong mộng của ta khóc nhè."
"Ta suy nghĩ hồi lâu, nếu sau này không thể gặp chàng nữa thì cũng chẳng có ý tứ gì. Ta quyết định đại phát từ bi ngủ chung với chàng! Tống Tri Thời, không có phép chàng không đồng ý!"
A Như đã sớm nhìn thấu hết thảy âm u và cố chấp của hắn. Hắn cần một tình yêu kéo dài không dứt, vĩnh viễn cũng không bao giờ thỏa mãn được.
Nhưng không sao.
Nàng đã có được một hắn hoàn chỉnh đủ đầy, cũng vui lòng hoàn hoàn chỉnh chỉnh bồi chính mình cho hắn.
Tống Tri Thời rơi lệ đầy mặt.
Trong thế giới của nấm nhỏ, vốn dĩ chỉ có nắng trời, hơi nước và thổ nhưỡng. Chợt thấy một ngày, có một công tử xông vào, hắn trông không hề phù hợp với thẩm mỹ của nấm nhỏ, không có mũ nấm xinh đẹp, cũng chẳng có thân nấm thẳng tắp.
Nhưng mà hắn là người biết chăm nấm nhất trên thế giới này, hắn dùng tình yêu cực kỳ nồng cháy và dày nặng của mình để nuôi dưỡng một cây nấm, đồng thời cũng nuôi hỏng nó rồi.
Nấm nhỏ không muốn tách rời khỏi hắn nữa.
Có thể trong tương lai sẽ còn xuất hiện một người đối xử tốt với nàng như hắn vậy, dung túng nàng, sủng ái nàng, làm nũng với nàng, muốn rất rất nhiều tình yêu từ nàng.
Nhưng người đó không phải là Tống Tri Thời.
A Như dùng trán chạm vào trán của Tống Tri Thời, dịu dàng nói: "Tống Tri Thời, ngủ ngon."
Bọn họ cùng nhau chìm vào giấc ngủ.
Điểm bắt đầu và điểm kết thúc của giấc mộng đều là một trận mưa to, trong núi mây mù nổi lên bốn phía, nấm nhỏ mặc váy đỏ nhặt được con mồi đầu tiên và cũng là cuối cùng của nàng.
Dẫu ta sống như phù du, sinh ra vào sáng sớm và c h ế t đi khi chiều tà, nhưng có người ở bên làm bạn, vậy đó chính là một đời viên mãn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]