Mặt tôi ngơ ngác bao nhiêu, mặt chú bình thản bấy nhiêu:
- Vào trong đã.
Tôi luống cuống gật đầu, tránh sang một bên:
- Chú vào đi. Chú về sao không gọi tôi ra đón?
Đảo mắt nhìn một lượt khắp căn phòng, chú già khẽ nhếch môi:
- Nhóc đón được tôi trong tình trạng này sao?
Cũng phải thôi tôi bây giờ đang mặc cái áo choàng mỏng tanh của khách sạn, đầu óc thì rối tung rối mù. Mắt đêm qua khóc nhiều quá, nay sưng vù hết lên. Xấu hổ quá phải cười hề hề kiếm câu chuyện đánh trống lảng:
- Bố có về cùng chú không?
- Không. Có mình tôi thôi, chuẩn bị quần áo đi tôi đưa về nhà.
Tôi vô tư hỏi lại:
- Về nhà nào?
Tay chú cầm điện thoại nhắn tin ai cho đó, miệng vẫn tiếp tục nói chuyện với tôi:
- Còn nhà nào nữa, nhanh lên.
- Tôi không về đâu, về mẹ lại đuổi tôi đi.
- Không ai dám đuổi em hết.
Chú già đột nhiên thay đổi cách xưng hô, nhưng đang có chuyện quan trọng hơn nên tôi cũng không phản kháng:
- Thật không?
- Từ trước đến giờ tôi chưa bao giờ nói dối em.
Miệng nói tay làm thu dọn luôn đống đồ dùng cá nhân của tôi bỏ vào vali:
- Không thay quần áo đi, còn đứng ngơ ra đó làm gì?
- À..Chờ tôi tí.
Vơ tạm bộ quần áo để sẵn ở đầu giường, tôi chạy thật nhanh vào nhà tắm bỏ qua nụ cười "đáng ghét" của chú già...
Nửa tiếng sau chú dẫn tôi xuống trả phòng, lái xe chở tôi một mạch về thẳng nhà. Xe đỗ hiên ngang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-doi-binh-yen/730328/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.