Tối hôm đó tôi đi làm về thấy mẹ chồng và Vân Anh đang ngồi dí dủm xem cái gì đó trong điện thoại. Mẹ chồng ngẩng đầu lên thấy tôi, mặt chuyển sang xám xịt:
- Chị còn dám vác mặt về cái nhà này à?
Tôi lơ ngơ chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì bà ném thẳng cái chén uống nước về phía tôi quát ầm lên:
- Cút..Cút ngay..Nhà họ Giang không có đứa con dâu như chị.
Vân Anh nhếch mép nhìn tôi khiêu khích nhưng vẫn giả vờ đứng dậy khuyên can mẹ chồng tôi:
- Bác ơi..Có chuyện gì mình từ từ nói, bác đừng tức giận ảnh hưởng đến sức khỏe lắm..
- Con không phải nói giúp cho nó nữa, nếu hôm nay nó không cút khỏi nhà họ Giang thì bác sẽ đi..Bác không thể chấp nhận một đứa con dâu lăng loàn, mất hết liêm sỉ như nó được..
- Hay mình cứ hỏi chị Hà rõ ràng mọi chuyện đã, nhỡ đâu có gì uẩn khúc thì sao?
- Sự thật rõ rành rành như thế, uẩn khúc ở chỗ nào? Ngay từ khi nó về nhà này bác đã biết nó chẳng tốt đẹp gì rồi. Con đừng nhìn bề ngoài của nó mà đánh giá, không xứng đáng đâu...
Tôi hoang mang quá, lại chuyện gì nữa đây:
- Con không hiểu mẹ và Vân Anh đang nói chuyện gì ạ..
Mẹ chồng nghiến răng ken két, nói như muốn ăn tươi nuốt sống tôi vậy:
- Chị đừng diễn kịch trước mặt tôi, tôi già chứ đâu có ngu? Chị mở to mắt ra mà nhìn xem đây là cái gì? Tôi vẫn biết chị trơ tráo nhưng không ngờ đến tận mức này..
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-doi-binh-yen/730313/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.