- Hà ơi..Hà..
Trong cơn mê man tôi nghe thấy tiếng gọi vội vã của ông chú già. Cổ họng tôi khô khốc, toàn thân run rẩy mặt cắt không ra giọt máu:
- Nhóc bị sao thế?
Ánh mắt tôi nhìn vô định lên trần nhà.
Hai hàng nước mắt cứ thế chảy dài trên má, rơi xuống thấm ướt đẫm cả mảng gối. Chú già vẫn ngồi đó quan sát từng biểu hiện của tôi, rồi nhẹ giọng hỏi lại lần nữa:
- Nhóc sao thế? Chỗ nào không khỏe à?
Tôi lắc đầu nguầy nguậy, cố gắng đáp lại câu cho chú khỏi lo lắng:
- Tôi không sao đâu. Chú đừng lo. Mơ thấy vài điều linh tinh thôi.
Chú già gật gù, kéo chăn lên đắp cho tôi:
- Ừ. Ngủ tiếp đi, mới có hơn 3h thôi.
Tôi nhắm mắt sợ hãi nhưng vẫn biết chú còn ngồi đấy, cuối cùng quyết định mở mắt hỏi thẳng luôn:
- Chú có tin vào ma quỷ không?
Chú già cau mày có vẻ ngạc nhiên lắm, nhưng vẫn trả lời tôi dứt khoát:
- Không. Ma quỷ chỉ là cái cớ cho bọn lừa đảo thôi. Mình không làm điều gì trái lương tâm, trái pháp luật thì sao phải lo.
Tôi gật đầu:
- Cũng phải. Thôi chú đi ngủ đi.
Chú già nhìn tôi lần nữa, khép hờ mắt lại giọng nói hơi khàn khàn chắc còn chưa tỉnh ngủ hẳn:
- Lúc nãy nhóc mơ thấy cái gì à?
Tôi ấp úng như gà mắc tóc, không biết có nên kể lại mọi chuyện cho chú già nghe không? Vừa nãy chú nói không tin ma quỷ, giờ tôi kể ra thể nào chú cũng bảo tôi bịa chuyện cho mà xem.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-doi-binh-yen/730300/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.