9.
Khi tôi vội vã đến bệnh viện, trời đã chạng vạng tối.
Trong bệnh viện, ai nấy đều vội vàng, mặt ủ mày chau, người vốn có “chuyện tốt lâm môn” như tôi đáng ra phải vui sướng, nhưng khi đi ngang qua gương, tôi thấy sắc mặt mình giống hệt họ.
Tôi thuận lợi tìm được phòng bệnh của Doãn Tiểu Y.
Đúng như tôi đoán, cô ta không bị thương nặng, ít nhất là trong mắt tôi, Doãn Tiểu Y chỉ bị xây xước đầu gối mà thôi. Nhưng cô ta đang nằm ở phòng bệnh VIP, chắc hẳn cũng có lý do nào đó.
Tôi không chất vấn, chỉ nhẹ nhàng đặt bó hoa lên đầu giường bệnh.
Trên giường bệnh, cô ta nhắm mắt lại như đang ngủ say. Vì vậy tôi chào hỏi, trò chuyện với cha Doãn, mẹ Doãn.
Khí chất của họ và cha mẹ Kỳ rất tương tự, mang vẻ mặt quan tâm của bậc cha chú.
Nhưng có thể là ảo giác của tôi, sắc mặt hai người đều có vẻ khó xử.
Chú Doãn ngập ngừng muốn nói lại thôi, dì nắm tay tôi, thở dài.
“Con là An Nghiên đúng không? Lần này là Tiểu Y nhà chúng tôi không hiểu chuyện, dì sẽ phê bình con bé. Đứa nhỏ này được chiều chuộng sinh hư rồi, là lỗi của bậc cha mẹ như chú dì.”
Cha Doãn hừ một tiếng, vỗ nhẹ vào cánh tay mẹ Doãn: “Em nói gì thế? Con mình còn đang nằm trên giường bệnh, em không thể đợi con bé hồi phục rồi mới nói à?”
Dì trừng mắt nhìn ông ấy: “Ông già Doãn, ông cứ buông thả con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-doi-an-nghien/2778072/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.