Theo bản năng anh bấm tắt, từ sau khi nhà phá sản, anh hiếm khi nhận điện thoại từ số lạ, không phải là hối thúc trả nợ thì tám phần là người đòi nợ mướn.
Điện thoại lại reo lên lần thứ hai, vẫn là số điện thoại đó.
Tần Mặc Bắc cầm điện thoại đi ra ngoài ban công, bấm máy nhận cuộc gọi.
Người gọi điện thoại không phải đòi nợ mà là Lâm Tiểu Nhã.
Cô ta lấy được số điện thoại của anh thông qua trung tâm gia sư trên danh thiếp mà Tần Mặc Đánh đã đánh rơi trên mặt đất lần trước.
“Anh Tiểu Bắc, là em ạ.”
Tần Mặc Bắc cầm điện thoại ừ một tiếng.
Lâm Tiểu Nhã nói tiếp, “Anh Tiểu Bắc, anh có thời gian không ạ, chúng ta có thể tâm sự được không anh?”
Tần Mặc Bắc đáp, “Gần đây rất bận, nếu không có chuyện gì thì cúp máy.”
Lâm Tiểu Nhã nghe anh muốn cúp điện thoại, vội nói, “Em sẽ không nói với ba em đâu.”
Tần Mặc Bắc thở dài nói, “Tiểu Nhã, quên tôi đi.”
Nói xong liền cúp điện thoại.
Anh vẫn luôn biết Lâm Tiểu Nhã thích mình, từ lúc còn nhỏ đã lẽo đẽo theo anh.
Nhưng đối với cô, anh không có loại tình cảm này, nhiều nhất cũng chỉ là tình bạn, sau khi nhà anh phá sản, đối với cô thì tốt nhất tình bạn cũng không nên có.
Lâm Tiểu Nhã cũng không tiếp tục gọi điện thoại, biết anh không thích, anh Tiểu Bắc không muốn nói chuyện, cô không muốn làm gì thêm.
Tối hôm đó, Lâm Quân Tương liền biết chuyện này.
Ông ấn tắt điếu thuốc, con gái của ông và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-doi-an-ca/1025970/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.