Đem toàn bộ đồ vừa mua xong về quán trọ, uống một ngụm nước, nàng chợt nghĩ.
Đợi đến mười ngày không phải quá lâu hay sao? Nhìn lại mấy bộ đồ vừa mua, vừa vặn có một bộ đồ màu đỏ, nếu thử biết đâu ăn may thì sao.
Nàng liền thay đồ, sau đó hỏi đường đến con sông gần nhất.
Trong buổi xế chiều, một thân ảnh áo đỏ đứng trên chiếc cầu nhỏ được bắt ra để làm bến neo thuyền.
Nàng thật nổi bật. Nàng lùi lại vài bước để lấy đà và một... hai... ba... nhảy!
Nàng nhảy xuống sông, tạo thành cơn sóng tròn giữa sông.
Cố gắng không thở một lúc, rốt cuộc không chịu được mà ngoi lên mặt nước.
-Khụ... khụ...
Bị sặc nước nàng ho sặc sụa một lúc.
Haiz, nàng thất bại rồi, vẫn chưa xuyên về.
Nàng tự nhủ, hay là do nàng nhịn thở chưa đủ, hay cố lại một lần nữa.
Một... hai... ba, nàng lấy hơi sau đó lặn xuống.
Đã nhịn rất lâu, chẳng biết trôi qua bao lâu mà nàng cảm nhận được không khí trong phổi không còn nữa, nàng cố thêm một chút... một chút nữa.
Nhưng mà... không nhịn được nữa, nàng ngoi lên mặt nước.
Nhưng mà lúc nàng ngoi lên, mắt còn bị cay nên chưa nhìn thấy rõ thì đã bị vật gì đó nằng nặng kéo lại xuống nước.
Chẳng lẽ thật sự xuyên rồi?
Thất vọng tràn trề khi thấy sinh vật trước mặt.
Là một người con trai, hình như không biết bơi, đã sặc nước còn cố nói gì đó nữa, đúng là ngốc.
Khoan đã... tên này vừa bảo nàng là quỷ sao???
Thật tình nàng muốn bỏ mặt để cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-doan-nhan-duyen/179145/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.