“ Nơi nàng ở nhiều thứ kì diệu như vậy, có phải nàng rất thích ở đó không?”
“Thanh Tâm, hôm nay trời rất đẹp, lát nữa bảo A Triệu trông Tiểu Hạo, chúng ta ra ngoài đi dạo”
“Nàng xem nàng kìa, ăn toàn là rau, cái đùi gà này nhất định phải ăn hết cho ta”
“Thanh Tâm, bức tranh này nàng thấy thế nào?”
“Thanh Tâm, ta muốn ăn điểm tâm, cái loại mà lần trước nàng làm đấy cái gì mà...phải rồi là khoai tây chiên?!”
“Chữ Thanh này nàng viết sai rồi, nàng xem Tiểu Hạo và Ngôn Ngôn còn giỏi hơn nàng...ấy ấy đừng giận, ta sai rồi, Thanh Tâm~!”
“Thanh Tâm rốt cuộc nàng có muốn cùng ta thành thân hay không?”
“Nàng tin ta hay tin lão già chết bầm kia?”
“Bộ hỉ phục này là phụ hoàng ban tặng cho ta”
“Thanh Tâm, cẩn thận”
“Thanh Tâm, ta yêu nàng”
“Thanh Tâm…”
-Thanh Tâm! Tỉnh lại đi con!
“Thanh Tâm…”
-Chị hai, chị hai ơi!! Mẹ chị hai chớp mắt kìa!!
-Mau mau đi gọi bác sĩ đi con, tạ ơn trời phật phù hộ!! Nam mô a di đà phật!
Đầu đau, toàn thân đau, tay chân chẳng nhất lên được, hô hấp cũng có chút khó khăn, bên tai thì âm thanh lẫn lộn.
Lúc Du Thiên n gọi nàng, lúc là mẹ và em gái nàng gọi, nàng đang ở đâu đây? Nàng...đã chết chưa? Nàng nhớ bản thân đã trầm mình xuống sông rồi, nàng vẫn còn nhớ cảm giác nước tràn vào mũi rồi miệng rất khó chịu, mà như vậy có thể nàng đã chết rồi.
Một thứ ánh sáng chiếu thẳng vào mắt, nàng khó chịu theo bản năng dời mắt qua một bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-doan-nhan-duyen/1566613/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.