Khóe mắt nàng đỏ rực, nước mắt như trực chờ rơi xuống, Du Thiên Ân có chút giật mình, nhưng sau đó lại trở về bình thường.
Du Thiên Ân một lần nữa cố chấp ngồi dậy, lần này có hai thái giám phụ một tay đỡ hắn dậy, hắn ho khan vài tiếng rồi nói.
-Các ngươi mau bỏ nô tỳ ấy ra..khụ...sao các ngươi có thể làm vậy với ân nhân của bổn vương.
Du Thiên Ân vừa dứt lời, mọi người trong phòng điều liếc mắt nhìn nàng, chính nàng cũng không hiểu, là do nàng bị trúng độc nên tai có vấn đề hay do Du Thiên Ân trúng độc nên bị...điên?
Thái Hậu lo lắng nhìn Du Thiên Ân, rồi liếc sang thái y.
-Thái y ngươi mau chuẩn mạch cho Ân Nhi một lần nữa.
Du Thiên Ân vội xua tay.
-Khụ...không cần thần nhi không sao.
Dương Mỵ nóng lòng, khuôn mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh nhưng vạt áo đã bị nàng ta vò đến nhăn nheo.
-N..Nhị vương gia, sao người lại nói tiện nhân này là ân nhân, rõ ràng chính ả đã hạ độc hại người, phải nhanh chóng trừng...
Dương Mỵ bị ánh mắt của Du Thiên Ân làm cho hoãn loạn, thần sắc trắng xanh, nhưng đôi mắt lại sắc bén như kiếm, làm cho người nhìn có chút rung sợ.
-Ân Nhi, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Thái Hậu hỏi.
Du Thiên Ân, nhìn Thái Hậu, ánh mắt khi nãy đã biến mất thay vào đó kà ánh mắt mơ màng mông lung khó đoán.
-Khu...thần nhi buổi chiều hôm đó có chút mệt không muốn dùng bửa, nhưng nhờ các món ăn do...khụ...đệ phụ chuẩn bị nhìn rất ngon miệng nên lại muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-doan-nhan-duyen/1566571/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.